Uông Vĩnh An thấy lỡ lời khiến Trương Tiểu Oản khách khí hơn hẳn vì thế nhanh chóng đổi đề tài, hỏi đến việc hàng ngày của Hoài Thiện.
Nói xong vài câu Trương Tiểu Oản dậy tiễn khách, hai tiễn cửa thì ngẩn cửa nhà đóng chặt phía . Hai hai mặt , một hồi Uông Vĩnh Trọng nhịn với Uông Vĩnh An, “Đại ca sớm dặn dò lời nên thì đừng , nếu đến ly nóng đều mà uống.”
Uông Vĩnh An thở ngắn than dài một câu, “Tẩu tử mà trở về thì , thấy nàng quản gia lợi hại vô cùng. Đệ trong viện xem, thứ đều gọn gàng ngăn nắp và sạch sẽ.”
“Huynh chớ xằng bậy……” Uông Vĩnh Trọng kéo đến chỗ buộc ngựa đó quanh thấy mới nhỏ giọng , “Đệ thấy ý đại ca là để nàng dâu của quản gia đó.” “Nàng dâu của ?” Uông Vĩnh An kinh ngạc hỏi.
“Trong nhà nàng dâu của chủ mẫu là cực kỳ lợi hại. Trong nhà họ ba đời tú tài nhưng trong nhà nghèo đến độ nồi cũng gì nhưng khi bà gả thì trong nhà dần dần của nả dần dần lên. Hiện nay nhà bọn họ mấy trăm mẫu ruộng , sợ là của hồi môn sẽ ít. Nàng dâu của cũng một tay thêu thùa , tính tình và tướng mạo đều , thể đặt lên bàn……” Uông Vĩnh Trọng hết tin tình báo mà cho hỏi báo cho trai đó thở dài , “Nếu để Tam ca , thấy cưới nàng dâu thì chừng sẽ đại tẩu cho xem.”
“Hắn mặt mũi để ?” Uông Vĩnh An trừng mắt, “Là nhà phẩm tính , thấy đại ca tước chức quan, trong nhà xuống dốc phanh mới khinh thường chúng mà từ hôn. Chuyện liên quan gì tới tẩu tử.”
“Tính tình như thế nên đừng nữa.” Uông Vĩnh Trọng xoay lên ngựa, sắc mặt trầm , “Phải xem đại ca an trí cả nhà chúng thế nào. Đệ thấy tẩu tử sẽ về Uông gia .”
*******
Lúc đến cuối tháng 11, cách ăn tết chỉ còn một tháng. Tiên sinh của Uông Hoài Thiện đột nhiên sinh bệnh nặng. Hoài Thiện tình cảm với ông nên lúc hai mắt đẫm lệ cầu đón về nhà chữa bệnh.
Mạnh là nền tảng , đại phu bệnh trị hết mà chỉ thể kéo dài mệnh. Người thì chắc c.h.ế.t nhưng phí tiền chữa trị.
Người Trương gia cũng thật lòng yêu thương Tiểu Lão Hổ. Ngày đó ở bàn cơm mới cầu , đôi mắt mới đỏ lên thì Quế Đào lóc tháo vòng bạc tay đặt lên bàn sướt mướt với Trương Tiểu Oản, “Đại tỷ, ngài theo lời thôi……”
Nói xong nàng sờ sờ đầu Tiểu Lão Hổ, an ủi , “Cháu đừng , tất cả đều theo ý cháu, của cháu chúng sẽ đón về chữa bệnh.”
Tiểu Lão Hổ mợ cả còn mau nước mắt hơn thì trợn mắt há hốc mồm, , nước mắt đến nơi rơi xuống nữa. Hắn cũng nghĩ thầm mợ cả của chính là càng ngày càng thích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-163.html.]
Trương Tiểu Oản cũng cô em dâu mang thai đặc biệt mềm lòng thiện lương cho dở dở . Lúc nàng gật đầu ôn hòa , “Ngày mai chúng sẽ đón về. Ông là của Hoài Thiện, dạy bao nhiêu kiến thức.
Hơn nữa, một ngày thầy cả đời cha, nhà ông còn ai thì nhà chúng dưỡng lão cho ông là đúng.”
Dứt lời nàng hỏi Trương A Phúc và Lưu Tam Nương, “Phụ , mẫu thấy thế nào?”
Nhà từ đến nay đều là Trương Tiểu Oản chủ, Trương A Phúc cùng Lưu Tam Nương nào ý kiến gì chỉ liên tục gật đầu.
Vì thế hôm Mạnh Trương Tiểu Bảo cùng Trương Tiểu Đệ đánh xe bò đến đón về. Bọn họ cũng đợi ông khỏi bệnh thể thì mỗi sáng sớm hai sẽ phiên đánh xe bò đưa ông và Hoài Thiện tới học đường, buổi tối đón bọn họ trở về. Như thế việc sẽ xáo trộn.
Mạnh và Hoài Thiện quả thật cảm tình . Ông lẻ loi một thật lâu, tuổi cũng già mà Tiểu Lão Hổ là đứa nhỏ chí tình chí nghĩa nên ông cũng đặt kỳ vọng cao với đồng thời cũng thiên vị cực kỳ. Tiểu Lão Hổ thấy đông mà áo của mỏng nên về nhà cầu nhà áo dày cho , sự quan tâm nhỏ nhặt khiến ông đành lòng cự tuyệt sự thiện lương của vì thế Mạnh cũng vui mừng đến ở nhà họ Trương, để nhiều thời gian ở bên dạy dỗ đứa nhỏ.
Ông từng tiếp xúc với Uông gia nương tử, nàng là khoan dung, sẽ để tâm đến phiền toái khi đón về nên cũng ý kiến gì mà theo về nhà họ Trương.
Người của Trương gia ông là học vấn thì cũng tôn trọng ông vô cùng. Mạnh ở nhà Trương cực kỳ thoải mái, thuốc thang bồi bổ nên bệnh tình cũng ngày một lên, giống đó vài ngày còn rời khỏi giường .
Bên Uông Vĩnh Chiêu thấy vị tử ẩn trong nhân gian của đế sư của tiên hoàng chuyển đến nhà phụ nhân thì lập tức nhẹ nhíu mày.
Trung Vương thế tử thấy thế thì với , “Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, thấy con ngươi ngày ắt tiền đồ.”