XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-12-11 03:42:14
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần Trương Tiểu Oản lật tung hơn nửa ngọn núi cũng chẳng tìm thấy gì ngoài nấm và mộc nhĩ thể ăn . Cũng , ngọn núi nhỏ tới mức động vật cũng chẳng bao nhiêu thì đồ ăn thể mấy thứ chứ?

Chỉ thể nghĩ biện pháp để Lưu Tam Nương đồng ý cho nàng rời khỏi thôn Ngô Đồng đến núi xa tìm thử xem may mới thứ khác.

nàng một chuyến cũng mất ba bốn ngày, trong núi sâu. Nghe mấy dám trong núi, đến Hồng thẩm còn mấy thợ săn giỏi của thôn Lưu gia cũng chỉ dám núi lớn một hai một năm. Như Lưu Tam Nương thể đồng ý chứ?

Trương Tiểu Oản cũng nghĩ tới việc sang ngọn núi của thôn Lưu gia bên nhưng của thôn Ngô Đồng ít qua đó, nàng sợ liều lĩnh đó nhưng sợ sẽ tin đồn nhảm nhí.

Nơi nào cũng ý thức địa bàn cao, nàng núi nhà nhặt đồ ăn thì cho dù ngại xa cũng sợ chán ghét nàng đến đoạt đồ của . Đến lúc đó sợ là sẽ thành việc của hai thôn.

Trương Tiểu Oản nghĩ tới đây thì cả đều mệt mỏi. Ở chỗ tìm một đường sống cũng quá mức khó khăn.

Những thứ thể tìm trong núi nàng đều tìm hết. Mấy ngày nay Trương Tiểu Oản đều nấu nhiều, để một nhà ăn ba bữa. Có vài ngày thôi mà Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ bớt chảy nước mũi nhiều.

Nấm còn dư thì phơi một ít, mộc nhĩ cũng tích cóp một ít, thậm chí đến Lưu Tam Nương thấy lương thực dự trữ cũng thở dài nhẹ nhõm một . Trong lòng Trương Tiểu Oản khổ, lục phủ ngũ tạng đều đau, bởi vì nàng từng đủ.

Ăn những thứ đói chết, nhưng cũng chỉ thế thôi chứ cơ thể chẳng khỏe mạnh lên nổi. Người lớn thế mà đứa nhỏ đang trong thời kỳ trưởng thành thì càng khó.

Nàng vẫn nghĩ cách tới ngọn núi phía đông tìm kiếm một phen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-17.html.]

*********

Lưu Tam Nương cầm lấy cái áo Trương Tiểu Oản cho mà cúi đầu ngẩn ngơ. Trương Tiểu Oản đang mở miệng chuyện núi sâu một chuyến khi thu hoạch lúa nhưng thấy bà vẫn cúi đầu gì, một lúc chảy nước mắt xuống cái áo trong tay thì đành nuốt lời xuống.

“Mẫu ,” Trương Tiểu Oản đột nhiên nghẹn họng chua xót, nàng nuốt hai mới miễn cưỡng hết câu, “Làm cũng lắm, mẫu mặc tạm.”

Lưu Tam Nương ngẩng đầu xoa xoa mặt, cũng gì, chỉ gật gật đầu.

Trương Tiểu Oản miễn cưỡng nhếch miệng nhưng nổi.

Trương A Phúc đối diện thì xoa xoa tay, thi thoảng thêm cành củi đống lửa, mắt vẫn Lưu Tam Nương.

Trương Tiểu Oản biểu tình gì từ mặt ông , nhưng trong thời gian nàng cũng kỳ thực ông đối xử với Lưu Tam Nương , chẳng qua lực bất tòng tâm, thể gì.

Lưu Tam Nương rớt nước mắt, mà ông cũng trầm mặc ít lời , đầu càng cúi thấp hơn.

Trương Tiểu Oản ôm ôm Trương Tiểu Đệ trong lòng, lấy bát đút cho uống hai ngụm nước ấm, đó đưa chén cho Trương Tiểu Bảo.

Trương Tiểu Bảo nở nụ thật thà với chị , nhận lấy bát nước ấm uống hết.

Trương Tiểu Oản lấy cái chén , để lên cái bàn đất, cuối cùng mở miệng , “Con nhân lúc thời tiết còn lạnh trong núi sâu một chuyến.”

Nàng mới dứt lời, Lưu Tam Nương đột nhiên ngẩng đầu, thất thanh , “Cái……”

hết câu, đôi mắt đỏ ửng cứ như mất hồn mà chằm chằm Trương Tiểu Oản.

Loading...