XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-01-05 02:39:35
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ừ.” Trương Tiểu Oản với .

“Mẫu đừng .” Uông Hoài Thiện vươn tay lau nước mắt uốn lượn mặt nàng nhưng càng lau càng nhiều.

Trương Tiểu Oản gật đầu nức nở, “Mẫu , con đừng nữa nhé?”

Nàng vươn tay để ở miệng đó hít sâu hai mới nhanh chậm , “Đại phu cổ của con dưỡng nửa tháng mới , trong nửa tháng con đừng mở miệng ?”

Uông Hoài Thiện gương mặt tràn đầy nước mắt của nàng đó nhẹ nhàng gật gật đầu. Hắn mệt mỏi cầm tay Trương Tiểu Oản dán bên mặt giống như thế thì thể chống đỡ tiếp .

*******

Dưỡng bệnh ở phủ Thế Tử gần mười ngày, khi bái kiến Thế Tử, Trương Tiểu Oản cõng Uông Hoài Thiện chuẩn về nhà trong thôn. Đi theo bọn họ còn của Thế Tử là thủ hạ của Hoài Thiện tên là Binh Tiểu Thất, Binh Tiểu Bát, Binh Tiểu Cửu.

Ba hình cao lớn, tướng mạo xí. Binh Tiểu Thất chỉ một bàn tay, mặt tràn đầy nốt rỗ, suốt ngày mặc áo đen bao cả đến kín mít. Binh Tiểu Bác thì một vết sẹo hung ác mặt, thường xuyên đội mũ trùm để che nửa . Còn Binh Tiểu Cửu thì một cái cổ thon dài quá thể, kém đầu là mấy, quả thực là kỳ quái.

Uông Hoài Thiện qua với Trương Tiểu Oản về của Hắc Lang doanh. Đa bọn họ đều thế nhấp nhô, thêm bề ngoài giống thường nên ngoài thích, bình thường thấy bọn họ cũng dọa đến nhảy dựng lên.

hợp với bọn họ, mà mấy cũng săn sóc .

Trương Tiểu Oản cũng ít bánh nướng áp chảo để mang cho bọn họ ăn, coi như giao lưu tình cảm. Hiện nay thấy bọn họ thì nàng cũng ôn hòa . Tuy nàng gì nhưng biểu tình bình tĩnh ôn hòa của nàng chứng tỏ chấp nhận bọn họ.

Ba theo thấy biểu tình của nàng thì đều ôm quyền khom lưng gọi nàng “Phu nhân”.

Nhìn thấy cảnh , Uông Hoài Thiện lưng yên lặng , tay còn vui đùa mà kéo tóc Binh Tiểu Thất gần nhất.

Binh Tiểu Thất kéo thì hoảng sợ nhưng thấy tác quái thì khổ , “Tiểu công tử đừng hồ nháo, ngoan ngoãn để mẫu ngài cõng .”

Uông Hoài Thiện toét miệng , cũng cho là đúng mà xoay chữ lưng để báo cho nàng lúc trở về bọn họ sẽ gì.

Trương Tiểu Oản khẽ mỉm . Sau khi rời khỏi chỗ của Thế Tử nàng mang theo ba đến chỗ Thế Tử Phi để cáo biệt. Thế Tử Phi thấy con bọn họ thì để bọn họ hành lễ. Đầu tiên bà sờ mặt Uông Hoài Thiện khích lệ , “Thật là tiểu hùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-192.html.]

Uông Hoài Thiện đắc ý, móc một cái khăn tay từ trong n.g.ự.c đưa cho Thế Tử Phi.

“Đây là mấy ngày nay dân phụ thêu, Hoài Thiện cảm ơn ngài mấy ngày nay chăm sóc dân phụ. Hắn đặc biệt đề nghị dân phụ thêu một cái khăn cho ngài. Dân phụ cũng chỉ mỗi việc , mong ngài đừng ghét bỏ.” Trương Tiểu Oản thẹn thùng , “Đợi thể chuyện bình thường, dân phụ sẽ để tới dập đầu cảm tạ ngài.”

Thế Tử Phi xong thì buồn lấy khăn che miệng vài tiếng mới , “Ta vị Uông gia tiểu công tử còn nhỏ thế mà đối nhân xử thế, là học ai. Hiện giờ xem chình là từ trong bụng ngươi như thế. Hắn còn nhỏ nhưng thông hiểu nhân tình, lõi đời, từ xuống ai thích .”

Trương Tiểu Oản thì một chút, Uông Hoài Thiện lúc tụt xuống, sự đồng ý của Thế Tử Phi, cầm giấy bút : Đợi tiểu nhân khỏe hơn sẽ về hầu cận ngài và Thế Tử gia, còn mang y phục mới mẫu tiểu nhân cho ngài.

Thế Tử Phi thấy thế thì vài tiếng đó gọi bà tử và nha đến thu thập ít đồ tặng đưa đến xe ngựa cho bọn họ. Uông Hoài Thiện thấy thật nhiều thứ thì hành lễ với Thế Tử Phi chọc nàng đến che miệng than thở, “Miệng ngươi chọc đến đau quá.”

Dứt lời bà Trương Tiểu oản đang mỉm bên cạnh thì dừng một chút đó tới mặt nàng nhẹ giọng , “Về nếu chỗ khó xử thì cứ đến hậu viện tìm gác cổng báo tin cho .”

Trương Tiểu Oản cảm kích mà hành lễ , “Làm phiền ngài nhớ.”

Thế Tử Phi xong thì mỉm , “Ngươi nuôi một đứa con ngoan.”

Uông Hoài Thiện lời thì khom lưng với Thế Tử Phi mới kéo tay Trương Tiểu Oản để cõng . Hai con cùng cáo biệt Thế Tử Phi cửa.

Bọn họ thì đến một lúc Thế Tử cũng tới tìm Thế Tử Phi Trung Vương phủ dùng bữa. Đến lúc lên xe ngựa Thế Tử Phi nhỏ giọng với Tĩnh thế tử, “Ta thấy Trương thị cũng phụ nhân bình thường.” “Sao thế?”

“Ta thấy trong tay nàng chỗ thiếu hẳn miếng thịt, nhưng mặt nàng giống như việc gì, hề chút khổ sở.”

“Ừ.” Tĩnh thế tử trầm ngâm một chút mới , “Cái Hoài Thiện . Lúc tới bắt nạt bọn họ, mẫu một cầm chày đuổi đến.”

Thế Tử Phi xong thì suy nghĩ một hồi lâu mới nhỏ giọng thở dài , “Phụ nhân cũng dễ dàng.”

“Đừng chỉ khác……” Tĩnh thế tử duỗi tay ôm lấy eo vợ, để bà dựa đầu vai mới đạm mạc , “Nàng cũng dễ dàng. Trước tiên nghỉ ngơi chút, đợi lát nữa nàng sẽ nhẫn nhịn.”

Thế Tử Phi thế thì tiếng, dựa vai ông , tay cầm lấy tay ông , để đôi tay thô to của nam nhân bao lấy tay chậm rãi nhắm hai mắt .

, bà cũng dễ dàng gì. Đáng thương cho nữ tử đời nếu vì chồng thì chính là vì con, chẳng mấy khi một lát yên bình chân chính.

Loading...