Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà . Uông Hoài Thiện khuôn mặt giống hệt thở dài , “ Thế Tử dặn dò là thể chuyện . Phụ đại nhân nếu thể thì ngày mai cùng Thế Tử gia xin chỉ thị là xong.”
Uông Vĩnh Chiêu xong thì nhếch khóe miệng , “Thật là gan tày trời.”
“Phụ đại nhân tán thưởng.” Uông Hoài Thiện xong thì kéo tay Trương Tiểu Oản , “Mẫu lên , mặt đất lạnh hơn nữa ngài sai gì . Ngài chỉ theo lời Thế Tử dặn dò, phụ đại nhân sẽ nhẫn tâm phạt ngài quỳ . Ngài nhanh lên , ? Phụ đại nhân……”
Một câu hỏi Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu dùng ánh mắt lạnh băng ánh mắt con trai . Ánh mắt lạnh băng, giống như đúc của hai cha con giờ phút c.h.é.m g.i.ế.c đối phương. Cuối cùng Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu để Uông Hoài Thiện kéo nàng lên.
“Mẫu , con đói bụng, phụ đại nhân hẳn cũng đói. Ngài đến phòng bếp cho chúng chút gì đó ăn . Để con và phụ tâm sự một chút.” Uông Hoài Thiện đến đây thì thoáng qua Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản ánh mắt chắc chắn của con thì nhắm mắt, gì nữa mà chỉ thi lễ xoay ngoài.
*******
Trương Tiểu Oản bưng bánh nướng áp chảo cùng canh thịt đến thì thấy hai cha con vẫn ghế dựa căng thẳng đối mặt một lời. Nàng qua chỉnh đèn dầu cho sáng ôn hòa , “Ăn .”
Nói xong nàng mang ghế dựa đến giữa bọn họ, cầm muỗng múc canh cho hai đó thả bánh nướng mặt bọn họ. Hai vẫn nhúc nhích, nàng thì cầm lấy bánh cắn một miếng, uống canh.
Chờ nàng ăn Uông Hoài Thiện mới cầm bánh cắn một miếng, uống ngụm canh. Chờ bụng ấm lên mới uống hết canh thịt với gừng cầm bát đưa cho , “Mẫu , cho con một bát nữa.”
Trương Tiểu Oản múc một bát to cho . Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì cũng cầm bánh nướng áp chảo lên ăn với canh thịt.
Đãi bọn họ sắp ăn đến cuối thì Trương Tiểu Oản mới mở miệng nhẹ nhàng , “Ta nghĩ tới nghĩ lui thì thấy lời lời Hoài Thiện cũng là một biện pháp. Ngày mai phụ tử hai bái kiến Thế Tử gia một chuyến, mặt Hoài Thiện, Đại công tử gì hỏi thì cứ hỏi Thế Tử.”
Lúc Uông Hoài Thiện trừng mắt, Trương Tiểu Oản thì nhẹ nhàng lắc đầu với ôn hòa , “Đại công tử là phụ của con, quan tâm đến con là việc nên . Hoài Thiện, con hiểu lễ.”
Uông Hoài Thiện xong thì miễn cưỡng , “Con .”
Trương Tiểu Oản sờ sờ đầu đó ngẩng đầu thê lương mà với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, mẫu tử chúng chỉ thể như thế. Mặc kệ ngài đối xử với chúng thế nào thì coi như vì thật sự bản lĩnh nên mong ngài coi chừng nhiều hơn.
Rốt cuộc cũng là huyết mạch, là hài nhi của ngài.” “Mẫu ……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-195.html.]
Trương Tiểu Oản nắm chặt lấy tay ở bàn, để đè bất mãn xuống. Trên mặt nàng vẫn là vẻ thê lương như cũ mà với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, ngài như thế nào?”
“Cứ thế .” Uông Vĩnh Chiêu uống xong một ngụm canh cuối cùng thì câu .
Sau đó để Trương Tiểu Oản sửa sang một gian phòng ngủ.
Chờ bố trí xong cho nàng tới phòng Uông Hoài Thiện. Hắn đang bò hỏi đang ở mép giường sửa sang ống đựng tên, “Mẫu con và đàm phán thất bại ?”
“Ừ.”
“Sao ngài ?”
Trương Tiểu Oản cầm vải mềm lau mũi tên sắc bén, nhạt nhạt , “Nghe giọng điệu của thì . Hai hiện tại đều vì chủ tử của , mà con theo Thế Tử gia thì dù bí mật quang minh cũng đều là con đường nguy hiểm. Con trai, chỉ xác định con đường con dù thuận lợi hại thì đều chỗ .”
“Mẫu kỹ xem nào.”
“Nếu Thế Tử thắng và lên vị trí , chỉ cần con ở đó thì sẽ thiệt thòi. Trên đời chuyện nhi tử lập công g.i.ế.c phụ . nếu Thế Tử thắng thì đến lúc đó tay g.i.ế.c con cũng chỉ là chuyện thanh lý môn hộ.” Trương Tiểu Oản xong cái thì lạnh lùng , “Thiên hạ bao nhiêu lợi ích thì phụ của con sợ là một chiếm hết .”
“Hắn chiếm thì để chiếm.” Uông Hoài Thiện chắc là nghĩ đến choáng váng, cuối cùng lẩm bẩm mà câu . Dứt lời đầu về phía , “Mẫu , Thế Tử nhất định vị trí .”
“Ừ.”
“Mẫu sợ ?” “Sợ gì?”
“Thế Tử mà bại nếu là bại thì ngài sẽ theo con. Hắn biện pháp dẫm lên t.h.i t.h.ể con để tranh công nhưng mẫu thì .” Uông Hoài Thiện bò lên đùi , lật ngửa , từ .
“Đi thì ,” Trương Tiểu Oản cúi đầu dùng mặt chạm chạm mặt , tiện đà dậy tiếp tục xoa mũi tên, nhàn nhạt , “Có thể cùng thì .”
Uông Hoài Thiện ngây mà khuôn mặt bình yên của . Nhìn lâu quá ngây quên cả rời mắt.
Trương Tiểu Oản cọ xong hai mũi tên thấy mắt vẫn mở to thì vươn tay che mắt cho , đó mỉm nhẹ nhàng , “Ngủ , gối lên đùi mẫu mà ngủ. Chờ con tỉnh vẫn sẽ thấy mẫu , bất kể ở đây cũng sẽ thấy. Mẫu sẽ luôn ở đây.”