XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-01-05 09:41:13
Lượt xem: 94

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uông Vĩnh Chiêu tỉnh , xuyên qua cửa sổ dán giấy ngoài thì giờ nào. Hắn xuống đất, đổ một chén nước mới mở cửa. Lúc sắc trời là hoàng hôn, đúng lúc giờ Dậu.

Hắn tiến lên hai bước mới phát hiện là quần áo ở nhà, đường cắt may khác gì võ phục của đứa nhỏ , đều là di phụ nhân .

Vết thương cũ đỡ đau, Uông Vĩnh Chiêu cũng bực bội như lúc và cũng cảm thấy phụ nhân đúng chỗ nào. Đi tiếp về phía , vòng qua tiền viện tiếng phụ nhân ẩn ẩn mang theo ý , “Con nên sai mặt , nếu con lộn nhào hỏng thương thì xem đánh gãy chân con .”

“Không , ……” Lão giả .

“Không thế , mẫu xem , xem ……”

Uông Vĩnh Chiêu đến tận đây thì lúc thấy đứa nhỏ đang lộn nhào hai vòng ở trong trung đó nhẹ nhàng đững vững bên Mạnh . Sau đó thấy phụ nhân lớn kéo tay đứa nhỏ ôm đến mặt lấy khăn lau mồ hôi cho . Nàng , “Sao bướng bỉnh thế chứ? Tiên sinh dạy con nhiều lễ nghĩa như thế nhưng thấy con mẫu mấy .”

“Con lời mà, ngài , con ngã .” Đứa nhỏ hắc hắc , mới xong há miệng ngao ngao , “Mẫu , con khát.”

Phụ nhân thế thì duỗi tay cầm bát nước bàn kề bên miệng . Uông Vĩnh Chiêu thấy cảnh thì mày nhíu chặt . Cưng chiều thế thì mà thành châu báu ?

lúc đứa nhỏ qua chỗ thì nụ mặt biến mất vô tung, biểu tình bỗng chốc mang theo nhơn nhơn. Uông Vĩnh Chiêu thèm mà mắt liếc qua phụ nhân . Nụ mặt nàng mất , nhưng ánh sáng trong đôi mắt thì chậm rãi trầm xuống.

Mọi thứ đều đổi, tâm Uông Vĩnh Chiêu lúc đột nhiên như hung hăng đ.ấ.m một quyền, tại chỗ nửa khắc đó là như việc gì mà về phía .

Bọn họ thích thì ? Một là vợ một là con , bọn họ thích thì vẫn là trời của bọn họ.

Nhìn thấy đến gần, Trương Tiểu Oản mỉm lên với , “Đại công tử tỉnh ? Có cảm thấy khá hơn ?”

Nam nhân liếc mắt một cái nhưng cũng để ý tới nàng mà chỉ chắp tay với Mạnh chào hỏi, “Mạnh .”

Mạnh cũng dậy trả lễ, khom chắp tay , “Uông Tổng Binh đại nhân.”

“Mạnh đa lễ.” Uông Vĩnh Chiêu phất tay để ông xuống.

Lúc phụ nhân chuyển ghế qua, Uông Vĩnh Chiêu xuống đó mới với nàng, “Chuẩn mang cơm tối lên .”

Phụ nhân đáp “ đó lui còn đứa nhỏ thì liếc một cái, Uông Vĩnh Chiêu lướt qua , chẳng thèm để ý mà ngẩng đầu rặng mây đỏ ở một bên , “ là cảnh , cũng thật là nhã hứng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-203.html.]

Mạnh cầm ấm với Hoài Thiện, “Đi , pha một ấm thô đây để với phụ con uống thưởng cảnh.”

“Vâng.” Đối với Uông Hoài Thiện luôn cung kính. Hắn đón lấy ấm , đó đến nhà bếp.

Đợi xa Mạnh mới với Uông Vĩnh Chiêu “Hoài Thiện tuy ngang ngạnh nhưng thiên tư thông minh, đúng là hổ phụ vô khuyển tử.”

Uông Vĩnh Chiêu thì mỉm , xoay mặt về phía Mạnh , “Tiên sinh cũng cùng tại hạ lời thì hẳn cũng cho rằng bạc đãi mẫu tử họ.”

Mạnh lắc đầu, thấy thẳng như thế thì xoa xoa râu thở dài , “Tổng binh đại nhân cần gì lời , thiên tư thông minh đương nhiên tự tôn cao. Đứa nhỏ đối với ngài đề phòng như thế cũng là vì ngài đối với thích. hai xa lạ, ngài cần gì so đo với con đẻ của ?”

Uông Vĩnh Chiêu xong thì lên tiếng, chờ đứa nhỏ cầm ấm đến, cung kính đổ cho bọn họ thì mới giãn mặt mày.

Đợi đến tối Uông Vĩnh Chiêu tắm gội xong thì tới thư phòng thư cho Giang Tiểu Sơn đưa trong nhà. Đợi khỏi thư phòng trở về phòng ngủ mới cầm kiếm tới bãi đất trống ở hậu viện luyện kiếm. Mới đến cổng vòm chỗ thông với hậu viện, lên khúc cong thì thấy chỗ đất trống cách đó xa tiếng phụ nhân truyền đến.

Chỉ phụ nhân nhẹ nhàng , “Không mẫu giữ nhưng tới chuyện là phụ con, theo lễ nghĩa thể đuổi thì mặt khác công nhận cũng dạy con võ nghệ, thế nào cũng là sư phụ của con. Ngày cho dù con và thế đối chọi buộc ngươi c.h.ế.t sống thì đó con vẫn kính vài phần.”

“Hắn mà gọi là sư phụ của con ?” Lúc Uông Vĩnh Chiêu trốn đến chỗ tối đứa nhỏ khinh thường .

“Lão Hổ……” Dưới ánh trăng, ở nơi tối tăm mái hiên, Uông Vĩnh Chiêu thấy phụ nhân xổm xuống cầm kiếm của đứa nhỏ để qua một bên đó hai tay ôm lấy cả , mặt cực kỳ nghiêm túc , “Mười hai đạo kiếm pháp mà con luyện là do ai dạy?”

“Con……” Đứa nhỏ một từ im.

“Có lẽ phụ nhưng một võ nghệ, chỉ dạy con mà chỉ bằng thực lực con nên kính vài phần. Trong lòng con đều là xem thường nhưng con Tĩnh Vương gia còn kiêng kị ba phần ? Có thích binh quyên và thủ hạ của còn……” Phụ nhân tới đó thì đôi mắt thẳng Uông Vĩnh Chiêu đang ẩn nấp bên .

Uông Vĩnh Chiêu theo bản năng lùi nửa bước, thu tầm mắt.

Lúc thấy phụ nhân bước qua bên , chỉ vài bước thấy nàng nhẹ giọng , “Đại công tử tới ?”

Uông Vĩnh Chiêu thì nhíu mày, ngẩng đầu lên , tính toán khả năng nhảy lên ngọn cây cao trăm trượng trơn tuột phát hiện thì khả thi . Tính xong phát hiện cái khả năng đó, sơ hở quá lớn mà thở của phụ nhân cũng tiến gần nữa. Nàng đang tại chỗ.

Uông Vĩnh Chiêu tức giận thầm hừ một tiếng, từ trong góc âm thầm , sắc mặt giận dữ trách mắng, “Một nữ nhân như ngươi miệng lưỡi sạch sẽ thế? Dám vọng ngôn những lời ,

ngươi lấy gan ở ?”

Câu của chỉ chút chột , Trương Tiểu Oản thấy giận dữ trong mắt vì thế cũng to gan , “Là phụ nhân vọng ngôn, mong Đại công tử thứ tội.”

Dứt lời nàng Hoài Thiện ý bảo lui để nàng cho xong việc. Uông Hoài Thiện theo ý nàng mà lô vẻ mặt kỳ quái với Uông Vĩnh Chiêu, “Đường đường Tổng Binh đại nhân, thống soái thiên quân vạn mã lén lút trốn trong góc lén và mẫu chuyện chi?”

Loading...