Trương Tiểu Oản ngoài một chuyến, gõ cửa phòng Giang Tiểu Sơn nhưng bên trong chẳng ai. Lúc qua phòng của đám thuộc hạ đến bái kiến Uông Vĩnh Chiêu nàng cũng gặp ai.
Trên đường trở về nàng gặp lão nô cầm đèn gác đêm ông hỏi nàng còn ngủ thì nàng đành quên lấy rổ kim chỉ nên qua lấy. Dứt lời nàng đưa cái rổ trong tay cho ông .
Trước đó nàng nhà chính cầm lấy cái rổ bàn để lấy cớ cho bản . Tất nhiên nàng nháo chuyện cho đều bởi vì như thế sẽ khiến Uông Vĩnh Chiêu mất mặt mà nàng cũng sẽ chẳng chỗ nào.
Nàng hỏi Giang Tiểu Sơn nhưng vẫn chẳng ai trả lời, mà nàng cũng đành . Ở trong cái nhà bất kể là nàng thì ai dám thật sự cãi lời Uông Vĩnh Chiêu chứ?
Trương Tiểu Oản cầm rổ về, đẩy cửa thấy Uông Vĩnh Chiêu để trần nửa đang dựa đầu giường cầm sách ghé đèn ……
Trương Tiểu Oản buông rổ phía , như thấy sách là cầm ngược mà chỉ với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài xuống đắp chăn , thời tiết lạnh.”
Sách đúng là lấy còn hơn, nội dung hôm qua . Uông Vĩnh Chiêu giương mắt, thấy phụ nhân gì khác ngày thường thì thật sâu mà nhíu mày .
Trương Tiểu Oản chuẩn gối đầu, hư nhược đỡ xuống mới , “Đêm nay cùng ngài đắp chung một chăn , ngài xem ?”
Uông Vĩnh Chiêu thì mặt qua với nàng, “Đành .”
“Đa tạ ngài.” Trương Tiểu Oản dém chăn cho hỏi: “Ta vẫn ngủ bên trong ?”
“Ngủ bên trong thì ngủ bên trong, hỏi nhiều thế?” Uông Vĩnh Chiêu kiên nhẫn câu , vẻ mặt như ghét bỏ Trương Tiểu Oản lắm miệng.
Trương Tiểu Oản mỉm lên, xoay thổi đèn.
“Ngươi lên , sẽ thổi đèn.” Phía , Uông Vĩnh Chiêu lên tiếng.
Trương Tiểu Oản chỉ đành , cởi áo ngoài, mặc áo trong bò trong giường. Nàng chui chăn thấy nóng hầm hập. Lúc Uông Vĩnh Chiêu chằm chằm nàng mà nàng cũng . Nàng quá trấn định, Uông Vĩnh Chiêu vài thấy nàng phản ứng dư thừa, còn xoay bộ sắp ngủ thì hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéo chăn đầu nàng xuống bắt tắt đèn.
Đến nửa đêm nam nhân ngủ bên cạnh quàng tay qua eo nàng, Trương Tiểu Oản nhắm mắt đợi một hồi thấy phản ứng gì thì cũng ngủ tiếp. Sáng sớm hôm nàng tỉnh thì thấy nam nhân ngủ sát bên , nửa khuôn mặt đè nặng lên tóc nàng khiến nàng thể xoay nên đành đẩy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-214.html.]
“Làm ?” Nam nhân lập tức mở bừng mắt, trong đó là một mảnh thanh tỉnh.
Trương Tiểu Oản thoáng mỉm một chút, nhỏ giọng , “Ta dậy chuẩn đồ ăn cho ngài.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu thì cả thả lỏng, đó nhắm mắt lười nhác lên tiếng.
“Ngài dậy .” Trương Tiểu Oản thấy căn bản thèm động thì bất đắc dĩ nhỏ giọng câu .
Uông Vĩnh Chiêu thì trợn mắt trừng nàng, đó lướt đến tóc nàng…… Liếc một cái lập tức đầu , thuận thế giải phóng mái tóc của nàng. Trương Tiểu Oản cứ thế thoát đó lên mặc quần áo. Lúc nàng cũng thấy Uông Vĩnh Chiêu xuống giường, giang hai tay cánh tay với nàng, “Đem xiêm y của mang đến.”
Trương Tiểu Oản im lặng, chỉ đành hành lễ với đó cầm quần áo tới. Lúc nàng mặc áo cho thì sờ cơ bắp Uông Vĩnh Chiêu. Phải là dáng cực kỳ , Trương Tiểu Oản cũng thiệt thòi khi nhưng chỉ mới mặc xong áo cho , đánh nút thắt thì phía quần lụa của Uông Vĩnh Chiêu nổi lên một cái lều nho nhỏ.
Trương Tiểu Oản bình tĩnh như thấy mà mặc áo cho đó xổm xuống giày cho . Sau khi thành nàng còn mỉm với , “Ta nấu cháo gạo lức cho ngài nhé? Hay là ngài ăn mì sợi?”
Uông Vĩnh Chiêu thế thì chút suy nghĩ mà hung hăng trừng nàng một cái đó thèm đầu mất. Hắn đến tiền viện lấy roi ngựa đến đánh thức đám thuộc hạ đó mang cả đám vội đến mức quần áo còn mặc bờ sông thao luyện.
Ngày mùa đông, đám thuộc hạ của vốn buộc đến đây bái kiến cứ thế ngâm trong sông băng run bần bật. Mà Uông Vĩnh Chiêu cũng nhảy xuống theo để nêu cao tinh thần gương.
*******
Giang Tiểu Sơn té ngã lộn nhào tới cấp báo với nàng về những gì Uông Vĩnh Chiêu đang ở trong sông. Trương Tiểu Oản đưa tay che miệng kinh ngạc , “Lạnh lắm đó? Sẽ phong hàn sinh bệnh.”
Nói xong nàng lập tức lo lắng mà nhíu mi, “Bây giờ thế nào mới ?”
Giang Tiểu Sơn thì sầu mặt, thấy đại phu nhân thật sự hiểu gì thì cũng đành gượng mấy tiếng , “Ngài cho nấu canh gừng , đợi bọn họ về lẽ uống vài bát mới .”
“Còn thế .” Trương Tiểu Oản thì lập tức với Giang Tiểu Sơn, “Ngươi mau tiền viện bảo Ôn bà bà nấu canh gừng, còn thì nấu cháo.”
Giang Tiểu Sơn chỉ lĩnh mệnh mà , bóng dáng xiêu vẹo. Hắn Trương Tiểu Oản mới bật lắc lắc đầu, đó trầm trọng thở dài. Hiện nay ngủ cùng ổ chăn thì nàng chắn một cách quang minh chính đại . Qua một thời gian nữa chẳng lẽ nàng vẫn thể giả ngủ ?