Đợi nàng thể xuống đất mới thấy Uông Vĩnh Chiêu một cách rõ ràng. Trong lúc bất giác đầu chút tóc bạc, ánh mắt kiên định ai bì nổi càng trầm đến sâu lường .
“Sao ngài ?” Đêm đó Trương Tiểu Oản nam nhân bên hỏi.
“Sao ? Đi đến ?” Uông Vĩnh Chiêu đáp một câu đó đầu đứa nhỏ đang trong nôi cạnh giường bọn họ, ánh mắt nhu hòa, “Đợi ngươi sức hơn thì ôm một cái. Hắn lớn lên giống ngươi.”
“Phải ?” Trương Tiểu Oản cũng ngỏng đầu lên nhưng nàng thấy mà chỉ thấy bộ quần áo đang mặc là do nàng .
“Ân, giống .” Uông Vĩnh Chiêu kéo nàng xuống, đắp chăn đàng hoàng đó ôm eo nàng , “Năm nay ăn tết chúng về Uông phủ, ngươi mang theo dập đầu với tổ tông, để bọn họ phù hộ cả nhà chúng bình an.”
“Vâng.” Trương Tiểu Oản khẽ lên tiếng, đến bao lâu ngủ.
Dưới ánh đèn Uông Vĩnh Chiêu nàng vài mới tắt đèn. Nửa đêm đứa nhỏ nháo, Uông Vĩnh Chiêu ôm cửa giao cho bà v.ú mới phát hiện Trương Tiểu Oản tỉnh, tay nắm lấy chăn ngơ ngẩn mà .
“Giống như qua nhiều năm.” Nàng , trong mắt mệt mỏi sâu đậm.
“Đại phu ngươi tổn hại huyết khí thế nên mấy tháng dưỡng nhiều hơn khác. Hiện tại tinh thần phục hồi thì đáng ngại.” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc đó đỡ nàng xuống, mở đèn dầu to hơn đó để xuống mép giường.
Hắn cũng tiến , nửa ôm vai nàng , “Chuyện trong nhà đều Tiểu Sơn và Ôn bà tử giúp quản lý, nhưng thật là hỏng bét. Ngươi nghỉ ngơi vài ngày mau dậy xử lý nhà cửa , chúng về phủ ngày cuối năm.”
“Vâng.” Trương Tiểu Oản khẽ lên tiếng.
“Còn một chuyện……” Uông Vĩnh Chiêu trầm ngâm một chút. “Chuyện gì?”
“Bệnh tình của mẫu hơn nhiều, năm nay bà sẽ đón về cùng ăn tết. Ngươi và tứ an bài một chút xem chăm sóc thế nào.”
“Đại công tử……” “Ừ?”
“Phu quân,” Trương Tiểu Oản gọi xong thì khổ một chút, “Ngài đây là để ngủ cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-227.html.]
Uông Vĩnh Chiêu xong thì lạnh một tiếng, ngay đó chân thật lên, cúi đầu nàng , “Ngươi sẽ , cái gì ngươi vượt qua ?”
*******
Trong thời gian Trương Tiểu Oản ở giường hôn mê, chỉ cần Hoài Mộ nháo thì Uông Vĩnh Chiêu sẽ đặt bên cạnh nàng. Nói đến cũng lạ, Trương Tiểu Oản từng ôm , nhưng đứa nhỏ quen thuộc với nàng cực kỳ. Tiểu Hoài Mộ
mới 4 tháng nhưng tay nàng nháo, chỉ mở to đôi mắt đen nhánh nàng.
Trương Tiểu Oản cẩn thận một cái, thấy kỳ thật cũng vài phần giống nàng. Dù giống cha như trai nhưng cũng bảy phần giống Uông Vĩnh Chiêu.
“Ta thấy vẫn giống ngài.” Trương Tiểu Oản cẩn thận đứa nhỏ mới trả tay Uông Vĩnh Chiêu.
“Nói giống ngươi là giống ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu đón lấy Hoài Mộ, mà mới mở miệng thì đứa nhỏ , còn phun bong bóng với . Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì mỉm , cúi đầu chạm mũi với mũi đứa nhỏ, đó ngẩng đầu với Trương Tiểu Oản đang đoan chính ở bên , “Đôi mắt giống ngươi.”
Trương Tiểu Oản vài , thấy quả thật chút giống nhưng vẫn , “Hắn vẫn còn quá nhỏ, đợi lớn hơn mới .”
Lúc bà v.ú tiến ôm đứa nhỏ cho ăn, Uông Vĩnh Chiêu mới đầu với nàng, “Người nhà ngươi tới vài , nhưng sợ khiến ngươi kích động nên cho bọn họ gặp. Nếu ngươi gặp thì mấy ngày nay sẽ cho đón bọn họ tới đây ăn tết. Chờ qua mùng một ở trong phủ ngươi thể trở về cùng họ ăn tết vài ngày.”
Trương Tiểu Oản ngẩn một chút, liền gật đầu.
Uông Vĩnh Chiêu là , ban ngày Trương Tiểu Oản chậm rì rì xử lí việc thì cũng phái binh đến đón Trương gia về đó.
Buổi tối hôm nay Trương gia đến thì Trương Tiểu Bảo kéo áo chị gái thét. Hắn còn tưởng đời sẽ gặp chị cả nữa. Bên ngoài chị cả g.i.ế.c nên trúng tà, hồn sớm Diêm Vương gia cướp , bây giờ chỉ còn cái vỏ rỗng tồn tại.
Trương gia Trương Tiểu Bảo dẫn đầu thì những khác đều rớt nước mắt. Bọn họ đến nỗi Uông Vĩnh Chiêu đập bàn, mắng, “Mang các ngươi đây là để nàng vui, các ngươi chỉ lóc khiến nàng đen đủi hả? Câm hết cho !”
Hắn rống to xong thì Trương gia nín hết, Trương Tiểu Oản chỉ đành hòa giả, ôn nhu an bài lão bộc trong nhà mang theo nhà tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi, rửa mặt đó ăn tối. Trương Tiểu Oản chỉ thể ăn cơm với nhà một bữa, đó chính là 30 tết. Lúc nàng mang theo Hoài Mộ cùng Uông Vĩnh Chiêu về phủ Tổng Binh.
Lúc ở xe ngựa, thấy Trương Tiểu Oản hợp khép mi, Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhẹ thì thầm bên tai nàng, “Tĩnh Vương sắp đánh triều đình Hạ, đợi nửa năm quần thần trong kinh đô lên lật đổ Lăng gia thì chính là ngày bọn họ đánh về. Ngươi chớ sốt ruột, nhanh ngươi thể gặp .”
Dứt lời liếc Trương Tiểu Oản một cái thật sâu.