Bên cạnh bàn đất đốt một đống lửa, coi như chút ánh sáng.
Trương Tiểu Oản lấy cái sọt , với Trương A Phúc và Lưu Tam Nương, “Thỏ thì một con sẽ dùng để đổi muối, còn một con thì để dành cho nhà ăn. Gà rừng là để mẫu bồi bổ, cá thì để cho cha, Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ăn.”
Nàng xong thì cầm lấy cái chén nước Lưu Tam Nương đặt ở bàn đất, uống hết một đó đầu với Trương A Phúc, “Phụ , ngọn núi con tìm hiểu . Chờ thu hoạch xong, nếu thời tiết chúng một chuyến mang thêm chút đồ ăn về, phụ thấy ?”
Trương A Phúc hề nghĩ ngợi mà chỉ liên tục gật đầu, mà Lưu Tam Nương đến sưng mắt thì cứ mãi thỏ hoang, gà rừng và cá trong sọt mà Trương Tiểu Oản mang về……
Nàng xử lý đống đồ ăn , thậm chí gà cũng vặt lông, chỉnh tề mà đặt trong sọt.
“Con học mấy cái ở ?” Rốt cuộc Lưu Tam Nương cũng mở miệng.
“Trong mộng Bồ Tát dạy.” Trương Tiểu Oản mặt đổi sắc mà lý do nàng .
Lưu Tam Nương gật gật đầu, hỏi nữa mà chỉ đầu với Trương A Phúc, “Bồ Tát dạy con gái chúng nhiều điều, nhưng đừng với ngoài.”
“Biết .” Trương A Phúc gật gật đầu, lên cầm lấy cái sọt, “Ta sẽ cất đồ, ngủ .”
“Ta cũng ,” Luu Tam Nương lên, đầu với Trương Tiểu Oản, “Con rửa mặt, rửa chân ngủ .”
Trương Tiểu Oản gật đầu, , “Sáng mai con sẽ chợ đổi muối.” “Để phụ con .”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, ngáp một cái, mắt nàng lúc sắp mở nữa. Nàng cúi đầu nửa tỉnh nửa mê , “Để con , con thể đổi nhiều hơn một chút. Cứ để cho con .”
Nói xong nàng cố gắng dậy, đến phòng bếp nhỏ nấu nước ấm.
“Ngồi ,” Lưu Tam Nương nàng ngáp đến chảy nước mắt, miệng nhóp nhép thì vội ấn vai nàng xuống , “Để mẫu lấy nước cho con.”
Về đến nhà tâm tình của nàng cũng thả lỏng, lúc Trương Tiểu Oản mệt đến gì. Nàng giãy dụa mà cứ đó ngủ thẳng cẳng.
Đến khi Lưu Tam Nương và Trương A Phúc đem đồ vật xử lý xong, đến bếp mang nước ấm lên thì Trương Tiểu Oản ở ngủ tít.
Lưu Tam Nương rửa mặt và chân cho nàng nhưng Trương Tiểu Oản cũng chẳng động đậy chút nào.
Chờ Trương A Phúc tới ôm nàng lên giường thì thể nho nhỏ của nàng cũng vẫn hề nhúc nhích.
Đưa Trương Tiểu Oản đến trong phòng , Lưu Tam Nương đắp cho nàng một cái chăn đó bà trong bóng tối ba đứa con đang ngủ giường đất, động đậy.
Mãi đến khi Trương A Phúc thêm than cho giường đất xong lên cẩn thận kéo bà một chút thì Lưu Tam Nương mới hồn, theo trượng phu ngoài.
*********
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-23.html.]
Ngày hôm Trương Tiểu Oản lên trấn Cam Thiện sớm hơn trong trấn một canh giờ. Trong trấn còn cửa hàng nào mở.
Nàng trực tiếp đến tiệm cơm nhỏ, hé khuôn mặt tươi vài câu cát tường linh tinh như “Chúc lão bản ăn phát tài”, đó chủ động giúp lão bản nương rửa rau, dùng một con thỏ đổi lấy hai mươi đồng tiền. Thế coi như nhiều hơn bình thường 2 đồng.
Hai đồng là đủ mua hai cái bánh bao .
Trương Tiểu Oản mua mười đồng tiền muối , đó hung hăng bỏ năm đồng mua năm cái bánh bao.
Sau đó nàng ở xung quanh , xem cái gì thể nhặt . lẽ lúc thấy nàng nhặt nhạnh nên cũng đứa nhỏ nhặt đồ. Nhìn thấy thế thì Trương Tiểu Oản nhịn khổ một chút. Cái nơi nghèo nàn thật đúng là bức cho còn đường sống mà.
Lúc nàng chuẩn về thì gặp mấy trong thôn chợ. Mọi thấy nàng thì chút kinh ngạc hỏi, “Tiểu Oản, chỉ cháu tới đây?”
“Nhân lúc còn sớm cháu đến xem gì để nhặt .” Trương Tiểu Oản vẻ ngượng ngùng, bất an động động bàn chân.
“ nhặt cái gì?” Một lão bà hôm nay lên trấn bán chút kim chỉ bụng hỏi nàng.
Trương Tiểu Oản thường ngày tuy bủn xỉn nhưng kỳ thật cũng là bụng. Lần nàng theo bọn họ lên trấn, chậm nhưng bà bà cũng dừng chờ nàng hai .
“Thái bà bà……” Trương Tiểu Oản hướng bà lắc lắc đầu , “Hôm nay nhặt cái gì.”
Nói xong nàng về phía đám nhỏ đang vây quanh Hồ đại thúc bán kẹo kéo, trong tay là phế phẩm nhặt .
“A……” Có đại thẩm trong thôn thấy thì che miệng kêu một tiếng. Nhìn thấy mấy đứa trẻ thì đều hiểu rõ, cũng thương hại Trương Tiểu Oản mà lắc lắc đầu.
“Cháu về đây.” Trương Tiểu Oản may mắn là bản cẩn thận nên lúc tìm lá cây che cái sọt của kín mít , nếu giờ nàng cũng giải thích thế nào.
Tâm địa của trong thôn nhưng nếu để bọn họ gia đình nghèo nhất thôn đột nhiên tiền mua bánh bao thì lưng bọn họ chắc chắn sẽ ngờ vực.
“Về , hoặc nếu cháu vội thì thể về với chúng cũng ……” Vị đại thẩm lúc nãy kêu lên tiếng lúc vội .
“Thôi cháu về ,” Trương Tiểu Oản cúi thấp đầu , “Trở về sớm một chút, còn thể giúp trong nhà vài việc.”
“Vậy về sớm một chút , về giúp nhặt chút củi cũng , đường cũng cẩn thận.……” Thái bà bà tiếp, còn với Trương Tiểu Oản, xem như tỏ thiện ý với đứa nhỏ .
Trương Tiểu Oản bà , cũng đáp đó cõng sọt chạy chậm về.
Nhìn nàng xa, mấy trong thôn sôi nổi lắc đầu, đều , “Đứa nhỏ cũng là đứa chăm chỉ. Trương A Phúc cũng quá xui xẻo, cha thương nhưng ít nhất lấy vợ , sinh mấy đứa con cũng lo. Bọn nhỏ càng lớn càng hiểu chuyện……”
“ đó……”
“Ai, nhà chỉ là ít ruộng, ruộng cũng xa. Mấy ngày nữa thu hoạch xong nộp thuế, trả nợ cho bất công của , chỗ còn sợ là đủ cho cả nhà ăn hai tháng. Trong bụng vợ còn một đứa nữa, tình hình thì mà nuôi đây……”
Mọi đến đây thì đều thở dài, nhưng một lúc sang chuyện khác, vì thế cũng đổi đề tài.