XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-01-06 03:25:46
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uông Vĩnh Chiêu ở trong nhà nghỉ ngơi một thời gian mới thượng triều.

Ngày , trong cung bí mật tới mời Trương Tiểu Oản cung. Nàng vội vàng tới thì thấy mẫu nghi thiên hạ đang giường nhưng sắc mặt bà lúc lụn bại.

Tĩnh Vương phi Hoàng Hậu hiện nay nắm lấy tay Trương Tiểu Oản, đợi cung nhân lui hết mới với nàng, “Ta cầu ngươi một chuyện.”

Trương Tiểu Oản gì mà chỉ rũ mi.

“Đồng ý với .” Hoàng Hậu tay nàng, rớt nước mắt.

“Ngài .” Trương Tiểu Oản dứt lời mới cũng quả thật quá tàn nhẫn.

“Đem Uyển Cùng của gả cho con ngươi, để nàng con dâu ngươi.”

“Thiện Vương thế nào?” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng . “A, cái hỏi ngươi.”

“Mà hỏi .” Trương Tiểu Oản quỳ gối , dập đầu mặt đất.

“Để nàng gả cho .” Hoàng Hậu cố dậy, tàn nhẫn siết tay nàng , “Đồng ý với .”

“Vì ngài hạ chỉ?” Trương Tiểu Oản ngước mặt, bình tĩnh . Bà thể cần hỏi mà chỉ cần hạ chỉ. Bà là Hoàng Hậu mà nàng chỉ là một thần phụ.

Hoàng Hậu nàng, chảy nước mắt, “Ai gia cầu ngươi cũng ?”

Trương Tiểu Oản khuôn mặt đầy nước mắt của bà cúi đầu tiếp tục dập đầu. Đợi nàng rời , Hoàng Hậu mới ha hả mà , “Nữ tử đời quả thật giống mà!”

Nữ tử đời đều tàn nhẫn, đáng thương và ngu .

Màn đêm buông xuống giờ Tý, Tĩnh Phượng Hoàng Hậu qua đời, hưởng thọ 38 tuổi, cả nước bi thương.

Đêm đó hai cho con Uông gia vội vàng về nhà tang phục, Trương Tiểu Oản đóng cửa , kịp kéo Uông Vĩnh Chiêu chỗ khác hỏi con nàng, “Vì Hoàng Hậu hạ chỉ để con cưới công chúa?”

Uông Hoài Thiện lạnh lùng nhếch khóe miệng, lạnh như băng , “Vì công chúa trong lòng . Hai họ tình ý , con thích đoạt nhân duyên của khác. Hoàng Hậu con mặt lĩnh chỉ nhưng như thế tức là bà con con thế nào? Con cưới cho Uông gia một con dâu cho con đội nón xanh.”

“Ý của Hoàng Thượng là thế nào?” Trương Tiểu Oản hít một , ngừng thở hỏi.

“Mẫu , nọ tài mạo song , là con trai của đương kim tướng gia, hoàng đế tất nhiên là lòng .” Uông Hoài Thiện thì , “Muốn gả Uyển Cùng công chúa cho con cũng chỉ là ý tưởng của Hoàng Hậu mà thôi.”

Lúc Trương Tiểu Oản mới thở nhẹ , đó mới dứng dậy sửa sang trang phục cho Uông Hoài Thiện. Nàng vững vàng tiễn hai cha con cửa, lúc nàng khôi phục biểu tinh bình tĩnh gợn sóng hàng ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-240.html.]

Trên đường Uông Vĩnh Chiêu hỏi Uông Hoài Thiện, “Mẫu ngươi nghĩ thế nào?”

“Chuyện gì?”

“Hôn sự của ngươi?”

“Hôn sự của ư? Nàng thể nghĩ thế nào?” Uông Hoài Thiện kỳ quái mà cha đang cùng xe ngựa với , đó hỏi, “Ngài thật sự ?”

“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu đơn giản mà lệnh.

“cho dù là Thiên Vương lão tử đặt kiếm lên cổ nàng thì nàng vẫn sẽ để cưới thích……” Uông Hoài Thiện nhếch miệng với cha đó tiếp tục, “Nàng và ngài vĩnh viễn giống . Nàng chỉ mong đời bình an vui vẻ, ai cũng đừng mong nàng bức bách , nếu ngài tin thì cứ thử xem?”

Uông Vĩnh Chiêu xong thì tùy tay đánh một cái, đó đẩy xa, nhàn nhạt , “Ngươi quá nhiều.”

Uông Hoài Thiện thế thì trong góc ha ha, đó mới thở dài , “Uyển Cùng công chúa cũng thật đáng thương. Xưa nay tài tử đa tình, Giang công tử của nàng vì cưới nàng mà dám g.i.ế.c nha đang mang thai con để giệt khẩu. Loại nam nhân phu quân chứ?”

Nói đến đây nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu, “Hoàng Hậu dọa mẫu ? nàng há để khác dọa?” Dứt lời, ngọt ngào đắc ý mà , thấy Uông Vĩnh Chiêu vung tay qua nhỏ giọng trách mắng, “Quy củ một chút.”

Uông Hoài Thiện lúc mới thu liễm , mặt đều là bi ai. Trong lòng tránh khỏi than tiếc cho Hoàng Hậu, nhưng hẳn đau lòng, thương tiếc bà nhất là hoàng đế thể việc thì lập trường gì mà thương tiếc bà dốc hết sức lực cả đời vì hoàng đế chứ.

*******

Tĩnh Phượng Hoàng Hậu qua đời, hoàng đế lệnh cử quốc tang. Lúc đóng cửa phòng, trong phòng chỉ còn hai con, Trương Tiểu Oản thấy Uông Hoài Thiện kể về hoàng đế thì chỉ nhếch miệng khinh thường hừ lạnh một tiếng. Uông Hoài Thiện bên nàng, cũng nhếch miệng ăn đậu phộng trong tay hỏi , “Mẫu , hoàng đế ba ngày ăn gì, ngài đến khi nào ông mới thôi đau lòng.”

“Mấy ngày nữa thôi.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt . “Mấy ngày?”

“Thế con nghĩ là bao nhiêu ngày?”

“A……” Uông Hoài Thiện , nhưng ý chỉ nhàn nhạt, đó là khuôn mặt trầm , “Lúc đánh giặc, Vương gia chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ tới Vương phi. Mẫu , đây là chân tình đó.”

“Ngày ông ôm mỹ nhân khác thì cũng là chân tình.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt .

“Mẫu ……” Nói đến chỗ Uông Hoài Thiện đầu hỏi nàng, “Ngài thích Uông đại nhân ?”

“Làm ?” Trương Tiểu Oản nhẹ nhíu mày.

“Con hỏi chút thôi.” Uông Hoài Thiện tới đây thì chần chờ một chút, lột mấy viên đậu phộng đặt ở trong miệng nhai nát mới nhẹ nhàng , “Ngài sinh con và cho ông mà.”

Trương Tiểu Oản trả lời . Uông Hoài Thiện nàng thấy nàng chỉ nhẹ nhàng cửa sổ bên đạm mạc gì.

Nghĩ đến lẽ tai vách mạch rừng nên Uông Hoài Thiện cũng hỏi tiếp.

Loading...