XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-01-06 03:33:00
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn từng thử phụ nhân xem thế nào. Tất nhiên sẽ mới thế nàng, nhưng đứa con yêu thích là do nàng sinh , giường cũng nàng mới ấm. Không nàng thì một ngày trôi qua thật vô vị, hai ngày cũng vẫn chịu nhưng thời gian lâu sẽ nhẫn nại .

Uông Vĩnh Chiêu nghĩ thầm chắc là còn vượt qua thời kỳ tình cảm nồng nhiệt, đợi cũng lạnh lòng với nàng thì lúc sẽ trở về bình thường.

Hiện giờ chỉ đành thế .

Giữa tháng năm, mưa vẫn ngừng, phụ nhân ôm con hành lang mưa to. Lúc nàng vui như ngày thường mà với ánh mắt sầu lo, hỏi , “Ngài một cái xem mưa sẽ còn rơi bao lâu nữa?”

Uông Vĩnh Chiêu giơ tay uống một ngụm rượu vàng ấm, phụ nhân thì ôm đứa nhỏ tới, đặt Hoài Mộ lên ghế cúi đầu , “Hoài Mộ ngoan ngoãn, mẫu giúp phụ rót chén rượu nhé.”

Nàng rót cho một chén rượu đó bế con đó . Hai tay nàng đều vòng đứa nhỏ, tư thế bảo vệ khiến trái tim lạnh băng của Uông Vĩnh Chiêu thoáng hòa hoãn .

Nàng rót rượu cho thì cũng cho nàng câu trả lời nàng . Uông Vĩnh Chiêu mở miệng nhàn nhạt : “Quốc sư tháng tư và tháng năm đều mưa, tất nạn úng ngập. Mưa cũng dừng ngay .”

“Như thế ?” Phụ nhân nở nụ khổ, nàng thất thần ăn một miếng kẹo vừng mà Hoài Mộ đút đó qua màn mưa, mày nhẹ nhíu .

Uông Vĩnh Chiêu lẳng lặng mà nàng, đến vài mới chuyển đầu chỗ khác. Mấy ngày nay nàng thật gần, cảm thấy mặt mày nàng khong quá tinh xảo, nhưng vẫn rơi trong n.g.ự.c khiến đau đớn.

“Phụ , ăn……” Hoài Mộ cầm lấy một cái kẹo, thể nhỏ bé duỗi về phía . Uông Vĩnh Chiêu nhịn nhạt, tới gần để nhét kẹo miệng .

“Mẫu , mẫu ……” Đút xong kẹo cho cha Hoài Mộ kêu to .

Phụ nhân thấy thì vội thu ánh mắt, ôn nhu hỏi, “Có cái gì ?”

“Đi tiểu, tiểu……” Hoài Mộ còn sõi nhưng lúc kêu rõ to, đó ngước khuôn mặt nhỏ đầy sốt ruột mà nàng.

Nàng nở nụ , bế lên, miệng , “Ngoan quá, còn gọi mẫu . Lần tiểu cũng nhớ gọi mẫu nhé……”

Dứt lời nàng ôm đứa nhỏ tới cung phòng (nhà vệ sinh), Uông Vĩnh Chiêu nàng ôm đứa nhỏ bước nhanh mà cho đến khi bọn họ khuất tầm mắt. Hắn mưa to tầm tã, một lát cẩn thận mà phân biệt, cuối cùng mới tiếng phụ nhân , cũng thây nàng chuyện với đứa nhỏ hành lang, “Hoài Mộ ngoan, tối nay mẫu đưa con tới thư phòng của cha chơi ?”

Hoài Mộ vui vẻ vỗ tay, miệng gọi cha. Phụ nhân vui mà ôm đến. Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay đón , tay thấy đỏ vì vỗ tay mới ôm càng chặt với “Muốn uống nước ?”

Hoài Mộ ôm lấy cổ , híp mắt , “Phụ , nước, nước, uống nước……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-245.html.]

Uông Vĩnh Chiêu cầm chén rượu của kề bên miệng . Hoài Mộ dúi đến bên cạnh, lẽ vì ngửi mùi rượu nên méo miệng duỗi tay với Trương Tiểu Oản. Nàng đón lấy , trừng mắt Uông Vĩnh Chiêu mới cầm chén nước đút cho con.

Uông Vĩnh Chiêu cong khóe miệng về phía màn mưa bên ngoài. Mưa sợ là còn rơi nữa thì tân hoàng sẽ đau đầu lắm đây.

Mưa rơi mấy ngày, hạ nhân đến báo nữ nhân trong hậu viện thai. Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên sinh chán ghét, lệnh cho đưa di nương tới trong phòng thủ hạ rót một chén nước thuốc cho nàng .

Nữ nhân mặt đất đến một hồi thì m.á.u chảy . Uông Vĩnh Chiêu phất tay cho kéo nàng xuống, đó nhàn nhạt với các nữ nhân đang yên lặng trong phòng, “Nghe cho rõ, cho các ngươi sinh thì các ngươi mới thể

sinh. Nếu thì các ngươi ngoan ngoãn mà uống canh tránh thai . Ai còn tự chủ trương để thì sẽ đào hố chôn sống các ngươi.”

Xung quanh là một mảnh yên lặng, Uông Vĩnh Chiêu lúc mới cất bước ngoài, vứt đám nữ nhân . Hắn cho các nàng cơm ăn, nuôi sống các nàng để các nàng tới thêm phiền cho .

Nếu dám thì cũng nên chịu trách nhiệm .

*******

Di nương mang thai đến hai tháng bắt bỏ thai là do tân hoàng thưởng xuống. Không đến mấy ngày trong cung gọi Uông Vĩnh Chiêu qua.

Uông Vĩnh Chiêu mặt gợn sóng, cực kỳ bình tĩnh. Trương Tiểu Oản ôm Hoài Mộ đưa đến cổng lớn, dẫn mới bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Tối hôm đó Uông Vĩnh Chiêu trở . Lúc Trương Tiểu Oản đến bên thì phát hiện xiêm y cả đều ướt sũng, nồng đậm mùi mồ hôi. Nàng vội sai hạ nhân chuẩn nước ấm cho tắm gội. Một lát hạ nhân tới báo Thượng Thư đại nhân ngủ gật trong thùng tắm.

Trương Tiểu Oản vội vàng qua thấy ngủ thật thì gọi Giang Tiểu Sơn tới nâng lên giường. Vốn dĩ nàng gọi hạ nhân đến lau cho . lúc gã sai vặt theo Giang Tiểu Sơn đổ nước, nàng cũng tiện gọi nha nên đành tự lau cho , đó bọc trong chăn và lau tóc cho .

Lúc tóc sắp khô thì Hoài Mộ nha ôm đến. Nhìn thấy cha giường, mở to mắt hỏi, “Phụ ngủ ngủ?”

Hắn gọi một tiếng đánh thức Uông Vĩnh Chiêu đang ngủ. Đầu tiên Hoài Mộ một cái ngẩng đầu liếc Trương Tiểu Oản nhắm mắt nhàn nhạt , “Ôm Hoài Mộ tới đây.”

Trương Tiểu Oản đón lấy Hoài Mộ trong tay nha , nhét ổ chăn của Uông Vĩnh Chiêu để hai cha con chung ổ chăn.

“Hoài Mộ ngủ với phụ một hồi nhé?” Trong lòng n.g.ự.c con nhỏ, lúc Uông Vĩnh Chiêu mới mở bừng mắt mệt mỏi con hỏi.

“Vâng, phụ , ngủ.” Hoài Mộ hình như cảm nhận cái gì, vùi đầu trong n.g.ự.c cha , ngoan ngoãn nhắm mắt. Uông Vĩnh Chiêu yên lặng mỉm , ôm đứa nhỏ trong lòng bình yên giấc ngủ.

Tóm đứa nhỏ là của .

Loading...