XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 259

Cập nhật lúc: 2025-01-06 09:17:56
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc trở về nhà chính, Thính quản gia còn nàng . Ở giữa lúc đó hạ nhân chăm sóc Hoài Thiện sợ hãi đến báo là tỉnh. Trương Tiểu Oản bảo để tự ăn sáng chờ nàng tới. Đợi liệt kê xong bộ Trương Tiểu Oản mới cầm danh sách đến phòng Uông Hoài Thiện.

Thấy nàng tới, Hoài Thiện lập tức quỳ mặt đất gọi, “Mẫu .”

Trương Tiểu Oản đỡ mà bảo gã sai vặt xuống, chờ Thính quản gia tới báo trong viện ông cũng lui thì nàng mới tự dọn ghế mặt Uông Hoài Thiện mà bắt đầu : “Hà Sam, 30 tuổi, trong nhà cô mẫu 57 tuổi, gối ba nhi tử, hai nữ nhi, trưởng tử mười bảy tuổi, ấu nữ một tuổi. Vu Khỏa, 30 tuổi, phụ mẫu đều mất hết, một và một , hai chân lành lặn cần nuôi dưỡng, gối hai nhi tử một nữ nhi, trưởng tử mười hai, ấu tử ba tuổi. Lương Thượng Thông, 28 tuổi, một nhi tử mới nửa tuổi. Ninh Quy Hương, con, gối thu dưỡng mười bảy đứa nhỏ mồ côi trong tộc….”

Nàng từng chữ một, Uông Hoài Thiện quỳ mặt đất rơi lệ đầy mặt, đó gào thành tiếng.

Trương Tiểu Oản xong mới mạnh mẽ nhét cuốn sổ tay đó chằm chằm từng câu một, “Đây cũng là mấy trăm , Hoài Thiện, con cho , lúc con hành sự nghĩ nghĩ đến đối mặt với mấy trăm thế nào ? Chẳng lẽ bọn họ sống ? Con !”

“Mẫu ……” Hoài Thiện vùi đầu đầu gối nàng, thống khổ tuyệt vọng mà lóc, “Là con sai , con quá xúc động.”

“Không, con xúc động, con chỉ lo mất.” Trương Tiểu Oản lạnh lùng mà , d.a.o động , “Con phụ con sẽ giúp con gánh vác, nếu con tổn hại thì cũng tổn hại. Con cũng sẽ trơ mắt con việc gì. Con quá nhiều nên mới sợ trời sợ đất như thế. con nghĩ tới con giúp hoàng đế kéo kẻ địch xuống ngựa mà con còn thể an bình ? Phải, chờ hoàng đế cần con nữa thì con sẽ mang xa chạy cao bay nhưng con nghĩ tới con sẽ thế nào ? Con nghĩ tới những

ơn trọng như núi với con như Đao thúc, Hồ gia thôn, cữu cữu con sẽ thế nào ? Ông bà ngoại của con chẳng lẽ cũng c.h.ế.t khoái ý trả thù của con ? Hay là con cũng mang bọn họ xa chạy cao bay theo con? Dù đồng ý theo con thì những đó chắc gì nguyện ý?”

Nói đến đây Trương Tiểu Oản giơ tay lên. Cho dù là lúc nàng vẫn luyến tiếc đánh , sợ sẽ tan nát cõi lòng. Nàng thể phát tiết phẫn nộ trong lòng, chỉ thể nặng nề đánh lên tay ghế, thống khổ mà chảy nước mắt, “Đều do , dạy con nhiều năm như thế nhưng vẫn để con tùy hứng, ánh mắt nông cạn như thế. Ta xứng đáng mà, xứng đáng quá mà……”

Nói đến lúc nàng thở nổi, mắt tối sầm, đầu cũng nghiêng qua một bên ngã đất. Đầu nàng trong khắc đập xuống chảy máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-259.html.]

“Mẫu ,” lúc Trương Tiểu Oản ngã thì Hoài Thiện mới phản ứng . Hắn ngây hét lớn, vội nâng nàng dậy, bế nàng ghế khẩn trương cầm lấy tay nàng dán lên mặt . Hắn đỡ nàng chảy nước mắt , “Ngài đánh con , đánh c.h.ế.t con . Là con nghĩ đến ngài, nghĩ đến mới tay. Là con tùy hứng, ngài đừng nóng giận, mẫu đừng nóng giận, về con dám nữa……”

Nói đến đây thành tiếng, thấy trán Trương Tiểu Oản vết m.á.u thì lập tức nhảy dựng lên. Trong chớp mắt cầm lấy bội đao ở một bên, mắt thấy sắp đ.â.m lên để tự trừng phạt .

“Con dám?!” Trương Tiểu Oản cất giọng thét to khi thấy cầm đao. Uông Hoài Thiện thấy thì ngừng , đúng lúc ngoài cửa tiến . Người đá cây đao tay khiến nó bay xa. Lúc chân Uông Vĩnh Chiêu rơi xuống đất thì tay nể tình mà tát cho một cái.

“Ngươi cái đồ ngu xuẩn .” Uông Vĩnh Chiêu đánh một chưởng đó xốc Uông Hoài Thiện lên, tàn nhẫn đá m.ô.n.g . Sau đó Uông Vĩnh Chiêu mới đầu vệt đỏ trán Trương Tiểu Oản, cả đều là sát khí hỏi: “Hắn đánh ngươi?”

“Không ……” Trương Tiểu Oản thấy đỏ bừng mắt thì vội thở hổn hển cả giận , “Là tự ngã.”

Nàng quá sợ sẽ hạ tay tàn nhẫn nên vội chạy qua kéo tay , “Ta tự cẩn thận ngã đập đầu, Thính quản gia, Thính quản gia……”

Quả nhiên ngoài dự đoán của nàng, Thính quản gia lúc lui xuống lúc nhanh chóng chạy phòng với Uông Vĩnh Chiêu, “Không Thiện Vương đánh chủ tử.”

Uông Vĩnh Chiêu xong thì vẫn hất tay phẫn nộ, giận dữ mà mắng nàng, “Ngu đến cực điểm.”

Dứt lời lên kéo Uông Hoài Thiện cửa. Động tác thô lỗ khiến Trương Tiểu Oản kinh hãi đến mức tim cũng sắp nhảy .

Nàng nhịn tiến lên hai bước nhưng Thính quản gia nhỏ giọng gọi , “Ngài đừng , để Đại công tử chuyện trái với Thiện Vương .”

“Thế ……” Trương Tiểu Oản nghiêng đầu ông , mặt là hoang mang cực độ.

“Việc cũng của tiểu Thiện Vương, cái Đại công tử hiểu nên ngài đừng hoảng hốt.” Thính quản gia nhịn giải thích với nàng, “Nội bộ chuyện cũng giống như ngài , của tiểu Thiện Vương nhưng cũng quả thật là do khác giở trò. Đại công tử dạy dỗ ngài nhiều một chút thì

ngài sẽ . Rốt cuộc tiểu Thiện Vương cũng còn quá trẻ ?”

Loading...