Tuy 380 đồng đối với Trương gia bất kỳ gia đình nào trong thôn Ngô Đồng đều là một tiền lớn nhưng kỳ thật cũng chỉ đến nửa lượng bạc. Có điều đây là đầu tiên khi đến thế giới Trương Tiểu Oản sờ đến nhiều tiền như thế. Cho dù nàng trấn định thế nào thì cũng tránh khỏi kích động.
Còn Trương A Phúc thì cũng bao nhiêu sờ tiền trừ khi đón dâu trả tiền thách cưới. Hơn nữa tiền thế nào cũng do ông góp một phần kiếm thế nên trong lòng vui vẻ. Ông lấy cái sọt của Trương Tiểu Oản, để nàng cõng cái sọt đó hai cha con nhanh chóng về nhà.
Kỳ thật hai vài ngày mệt đến cực điểm nhưng bọn họ quá hưng phấn với tiền kiếm nên cứ thế chạy một mạch về thôn. Lúc về đến nơi trong thôn còn tiếng vang gì, gian tối đen, chỉ ánh sáng phát từ que củi bọn họ cầm tay.
Nghe tiếng thở hổn hển của Trương A Phúc ở bên cạnh, thậm chí cả tiếng trái tim ông đập thình thịch, Trương Tiểu Oản vốn lo lắng thể của cha chịu nổi kích thích quá lớn nhưng khi thấy Trương A Phúc thúc giục nàng nhanh hơn thì nàng nghĩ gì nữa, thậm chí mũi còn chút chua xót.
Người cha của nàng chẳng qua mới kiếm chút tiền, nhanh chóng về nhà cho nhà xem mà thôi.
Lúc bọn họ còn cách nhà xa thì phát hiện Lưu Tam Nương ở cửa, thấy bọn họ đến gần thì bà vội tiến lên đón. Trương Tiểu Oản thấy bà lấy sọt của thì vội vàng , “Đồ vật phụ cõng, giỏ của con trống .”
Lưu Tam Nương sửng sốt, ngay đó thoải mái xoay về phía Trương A Phúc.
Trương Tiểu Oản bà hiểu lầm, thấy cái sọt thì sợ bọn họ một chuyến thu hoạch gì.
“Tam Nương……” Thấy Lưu Tam Nương , Trương A Phúc ngây , chỉ ngây ngô .
“Vào thôi.” Lúc Trương Tiểu Oản thấy chút động tĩnh ở nhà lão Điền thúc cách vách vì thế vội vàng kéo tay nhà.
“Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ngủ ?” Trương Tiểu Oản hỏi.
“Ngủ , mới dỗ chúng ngủ lâu,” Lưu Tam Nương đỡ lấy cái sọt của Trương A Phúc nhưng . Bà do dự một lát , “Mấy ngày nay bọn họ đều đang đợi con về.”
“Có lẽ chúng nhớ con.” Trương Tiểu Oản , cảm thấy cơ thể mỏi mệt cũng thêm chút sức lực. Nàng buông sọt, xoay thì thấy Trương A Phúc lấy từ trong n.g.ự.c bao tiền đồng đưa cho Lưu Tam Nương đó cứ ngây mà , một câu gì.
“Lúc phụ cõng cái sọt lớn, trong đó bảy con thỏ, còn chút gà và cá. Con và phụ trấn bán đồ, giá cả cũng , đều là công lao của phụ ……” Trương Tiểu Oản xong câu đó thì đưa cây củi trong tay cho Lưu Tam Nương để mặc hai ở đó, còn xuống bếp chuẩn chút đồ ăn.
Mới xoay nàng thấy nhỏ giọng gọi nàng ở cửa phòng ngủ, “Đại tỷ, đại tỷ……”
Trương Tiểu Oản qua, ánh lửa từ khúc củi lớn nên chiếu đến chỗ . Trong bóng đêm nàng thấy rõ mặt nên nhẹ giọng hỏi: “Là Tiểu Bảo ? Còn ngủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-26.html.]
“Còn .” Trương Tiểu Đệ cũng cất lời.
Trương Tiểu Oản , “Đều tỉnh ? Có đói ?”
“Đại tỷ……” Lúc Trương Tiểu Đệ ngoài, trong ánh lửa mờ nhạt nàng cảm giác Trương Tiểu Đệ đang ôm chân .
“Mặc hết quần áo ? Để tỷ nấu canh cá cho hai đứa ăn nhé.” Trương Tiểu Oản , tay sờ cái đầu bù xù của Tiểu Đệ.
“Mặc xong .” Hai đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
Trương Tiểu Oản dắt tay Tiểu Đệ tay, mang theo Trương Tiểu Bảo đến chỗ sọt cầm lấy hai con cá, thấy hai con thỏ sống đang rúc thì duỗi tay kiểm tra. Thấy hai con thỏ vẫn thở, nàng nhịn thở , với Lưu Tam Nương, “Con thỏ vẫn còn sống, mẫu tìm chút nước cho chúng uống, ngày mai con sẽ cắt cỏ.”
Nói xong nàng cũng quấy rầy hai vợ chồng mà mang theo Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ nhóm lửa nấu cá.
*********
Trong phòng bếp gió lùa, buổi tối lạnh cực kỳ nên Trương Tiểu Oản để hai đứa nhỏ bên đống lửa, còn nàng chỗ gió thổi mà rửa cá, cũng tiện chắn gió cho hai đứa.
Trương Tiểu Bảo học cách nhóm lửa, vô cùng dáng hình mà trông bếp cho Trương Tiểu Oản. Nhìn thấy chị đang dùng d.a.o mổ cá thì nhịn nuốt nước miếng, đó mở miệng , “Mấy ngày nay chúng cũng ăn cá, nương cho tụi ăn cá.”
“Ừ, thế lời tỷ ?” Trương Tiểu Oản từng dặn dò bọn họ nhường Lưu Tam Nương uống canh cá.
“Có , canh cá bọn cũng dám uống mà đều để nương uống.” Trương Tiểu Bảo vội vàng lắc đầu, sợ chị tin.
Trương Tiểu Đệ cũng vội lắc liên tục, sốt ruột mà Trương Tiểu Oản, sợ nàng cũng tin .
“Vậy là , đại tỷ tìm ít đồ ăn,” Trương Tiểu Oản ôn nhu với hai đứa , “Về đói bụng nữa, hai đứa cũng lời, ?”
“Đã !” Hai đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
Từ khi nàng tới đây, hai đứa nhỏ kỳ thật chính là lý do nàng cố kiên trì đến giờ. Nhìn bọn họ chúng rời xa ,
trong lòng Trương Tiểu Oản chua xót nặng nề. Con đường phía sợ là sẽ vất vả. Muốn nuôi bọn họ lớn lên thành thì hẳn sẽ gặp ít chuyện.