Trương Tiểu Oản ở bên trong xe ngựa, nàng giống ngày xưa ngay ngắn mà nghiêng nửa trong góc, vài phần lười nhác.
“Không quy củ.” Uông Vĩnh Chiêu mắng nàng một câu nhưng thấy nàng thẳng dậy thì cũng gì nữa. Hắn cầm sách chỉ từng chữ dạy Hoài Mộ học. Hai cha con mỗi
một lời, giọng Hoài Mộ non nớt đáng yêu vô cùng, giọng Uông Vĩnh Chiêu vốn lãnh khốc nhưng lúc cũng ôn hòa hẳn lên. Trương Tiểu Oản cũng an tâm chợp mắt.
Nói chùa miếu cầu con thì vì Uông Vĩnh Chiêu tin những chuyện . Người sống sót qua sa trường như thì gì tin thần phật?
Ngày đó, nàng ở bình phong đại phu nhỏ giọng chuyện giường chiếu quá nhiều cũng dễ con. Ai tối qua nàng vẫn nháo tỉnh .
Mới thở một , ở trong nhà nghỉ tạm thấy bái Bồ Tát. Lúc đó nàng ngây nửa ngày, trong thời gian ngắn hiểu nghĩ gì. Thiếu chút nữa nàng với nếu con thì buổi tối kiềm chế chút, để nàng nghỉ ngơi mấy đêm. lời nàng vẫn thể miệng.
Nam nhân một khi nếm ngon ngọt thì nữ nhân dừng là dừng nếu trong lòng sợ là sẽ vui. Đặc biệt là giống Uông Vĩnh Chiêu mà nàng lời thì nàng sẽ dỗ dành thế nào mới thể an ủi .
Hiện nay trong xe ngựa một hồi lâu, hai cha con chuyện một hồi nàng mới bừng tỉnh nhớ tới một việc. Thần phật thể tin nhưng nàng thì tin một chút. Nàng ngẫu nhiên sẽ cửa thắp chút hương đèn trong chùa miếu, chép kinh phật.
Có lẽ nghĩ tới nàng, nàng tĩnh tâm thả lỏng nên mới mang nàng theo.
Nể tình Uông Vĩnh Chiêu quan tâm đến nàng, đợi đến chỗ chùa miếu , khi xuống xe ngựa Trương Tiểu Oản duỗi tay sửa sang áo choàng cho đó ôn nhu dặn dò một câu, “Hôm nay gió lớn, trong ngài cũng đừng cởi áo choàng , cẩn thận cảm.”
Uông Vĩnh Chiêu xong thì dùng mũi hừ một tiếng đó bế Hoài Mộ lên với nàng, “Ta cùng ngươi thắp hương.”
“Hả?” Trương Tiểu Oản kinh ngạc nhưng cũng gì thêm.
Đợi tiểu hòa thượng dẫn bọn họ chỗ Tống Tử Quan Âm, Trương Tiểu Oản quỳ lạy mặt đất, trong lòng cầu xin Bồ Tát bảo vệ cho Hoài Thiện. Lúc Hoài Mộ giãy khỏi n.g.ự.c Uông Vĩnh Chiêu đó tới bên Trương Tiểu Oản, loạng choạng mà gật đầu , “Bồ Tát nương nương, ngài cho một tiểu , đợi năm phụ và Hoài Mộ sẽ nhất định tới dâng hương đưa bạc cho ngài……”
“Ai da,” Giang Tiểu Sơn ở bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì vội chạy tới bên quỳ xuống bên tai , “Tiểu công tử, như , đưa bạc mà là dâng tiền dầu mè……”
Hoài Mộ thì miệng há , “Lại là như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-270.html.]
Giang Tiểu Sơn liên tục gật đầu, Hoài Mộ lập tức trừng mắt thật lớn đó liên tục lắc đầu với Tống Tử Quan Âm , “Bồ Tát nương nương, sai , đưa bạc cho ngài mà là đưa tiền dầu mè, , ……”
Nói đến đây quên mất từ cần nên vội đầu cầu cứu Giang Tiểu Sơn, “Tiểu Sơn……”
“Mong Bồ Tát vui lòng nhận cho.” Giang Tiểu Sơn mặt quỷ, nhỏ giọng nhắc tuồng cho đó sợ hãi mà Trương Tiểu Oản một cái. Thấy đại phu nhân đầu mắng quy củ mà chỉ nhắm mắt vỗ tay, thành tâm bái phật thì cũng thở dài nhẹ nhõm một .
“Mong Bồ Tát vui lòng nhận cho.” Tiểu Hoài Mộ nhắc thì cuối cùng cũng xong lời Giang Tiểu Sơn dạy . Hắn thở nhẹ một đó mang nén vàng nhỏ cha cho đưa cho tiểu hòa thượng bên cạnh , “Này, đây là cho Bồ Tát, ngươi cầm mua kẹo ăn nhé.”
Tiểu hòa thượng mới bảy tám tuổi, cũng kịp phản ứng, chỉ “Á” một tiếng, cầm vàng đó cào cào cái đầu trọc , “Hình như là vàng, để đưa cho trụ trì sư sư phụ. Các ngươi từ từ, sẽ lập tức .”
Nói xong chạy mất, chạy kêu to: “Sư phụ, sư phụ, vị tiểu thí chủ cho vàng.”
Trương Tiểu Oản qua động tĩnh thì nhẹ lắc lư ôm Hoài Mộ lên, tới bên Uông Vĩnh Chiêu , “Phu quân, chúng thôi.”
Uông Vĩnh Chiêu liếc nàng một cái, cong miệng cất bước. Ai ngờ tiểu hòa thượng chạy quá nhanh, trụ trì sư phụ của cũng chạy nhanh thế nên bao lâu một hòa thượng trung niên mập mạp tỉm tỉm tới. Ông mới dừng bước cúi đầu hô “A di đà phật” , “Đa tạ vợ chồng thí chủ quyên tặng.”
Nói xong ông ngẩng đầu về phía họ. Đầu tiên ông Uông Vĩnh Chiêu, đó tới Trương Tiểu Oản và Hoài Mộ đang Uông Vĩnh Chiêu ôm trong tay. Sau đó ông Uông Vĩnh Chiêu, cái mặt béo lập tức nghiêm túc hẳn lên, “Vị thí chủ , mấy năm chúng từng gặp một đúng ?”
“Đại sư……” Trương Tiểu Oản cũng dịu dàng lên tiếng.
“Để ông .” Uông Vĩnh Chiêu trầm giọng đánh gãy lời nàng.
“Vị thí chủ vẫn khí vũ hiên ngang như , chắc hẳn bây giờ tiến xa hơn ngày một bước. Lão nạp một câu nên ……” Vị hòa thượng béo niệm một câu phật hiệu .
Nếu kinh nghiệm thì Trương Tiểu Oản còn thể với ông giục ông mau nhưng lúc ông nàng chỉ thở dài.
“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu nhếch miệng, nhẹ ngắm Trương Tiểu Oản lúc đang trầm mặt cau mày đó mới chuyển qua hòa thượng.
“Chỉ là lão nạp phía thấy thí huyết quang đầy trời, so với càng sâu hơn. Mong rằng thí chủ tích đức tích thiện, nhiều việc tạo phúc. Nhân quả tuần , nếu tay thí chủ quá nhiều mạng thì quả báo sẽ giáng xuống. Chính vì thế mà con cháu của ngài mới đơn bạc.” Hòa thượng béo hết lời thì Trương Tiểu Oản lôi kéo tay Uông Vĩnh Chiêu mới ngăn lên đá cho hòa thượng béo một cái.