Đại phu tới nữa, lúc ông với Uông Vĩnh Chiêu, “Vật tuy bổ nhưng cũng tùy từng mới thể tiêu hóa . Phu nhân ăn thì dùng thứ khác cũng .”
Uông Vĩnh Chiêu gật đầu tiễn đại phu . Sau đó bên Trương Tiểu Oản, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, thấy nàng thì lập tức cuời.
*******
Sinh xong Hoài Mộ Trương Tiểu Oản cũng thể còn bằng năm đó. Nàng cũng dám lơ là, nên ăn thì ăn, uống thì uống, chú ý điều dưỡng cho .
Rốt cuộc thì mạng của nàng cũng của nàng nữa. Nếu nàng c.h.ế.t thì Hoài Thiện mà nàng mang đến thế gian sợ là cũng chỗ nào để mà .
Hoài Thiện giống Hoài Mộ. Hoài Mộ quả thật cũng xa nàng nhưng Trương Tiểu Oản cũng nếu Hoài Mộ mất nàng thì vẫn sẽ lớn lên theo quỹ đạo bình thường, giống . Cho dù Hoài Thiện trưởng thành nhưng nếu ngày nào đó nàng lặng yên tiếng động thì khi đó sẽ thành cái dạng gì Trương Tiểu Oản cũng dám nghĩ.
Hiện tại nàng chỉ sống cho thật , cưới vợ sinh con. Đợi gia đình, đợi cuộc đời quan trọng hơn thì nàng mới thể rời . Như thế mới thể tiếp nhận chuyện .
Nếu còn sống thật lâu thì Trương Tiểu Oản tự nhiên cũng bạc đãi chính . Mấy năm nay phàm là đồ bổ thể ăn thì nàng đều cự tuyệt. Hiện tại Uông Vĩnh Chiêu còn tìm một đầu bếp dược thiện để nàng điều trị thể mà nàng cũng mỉm đón nhận.
Đến cuối tháng 12, cuối năm tới. Trương Tiểu Oản trang điểm thật là xinh theo Uông Vĩnh Chiêu trở về Uông phủ.
Sau khi Uông gia thỉnh an hai lão, Uông Hàn thị ở chủ vị đạm mạc quét mắt Trương Tiểu Oản một cái đó với Uông Vĩnh Chiêu, “Đón Ngọc Vân về đây ăn tết . Ta còn sống mấy năm nữa, để nàng cùng qua hai năm đợi c.h.ế.t thì coi như mới mặt mũi gặp cha nàng.”
Trương Tiểu Oản ở bên thấy bà với thì chỉ rũ mắt cúi đầu gì. Ngày tết nhất, mới gặp mà bà tới chuyện sống chết. Trước mặt một nhà đều là
nam nhân xuất võ tướng mà đến tuổi bà vẫn mở miệng lời khiến chán ghét. Trương Tiểu Oản cũng thực sự bội phục Uông Hàn thị.
Người càng già thì trí tuệ càng nhiều, cho dù trí tuệ thì nhiều ít cũng chút kinh nghiệm. nàng thấy Uông Hàn thị mười mấy năm nay vẫn hề đổi. Cũng khó trách Uông Vĩnh Chiêu chút ôn nhu từ nàng thì thể buông tay.
“Mẫu coi nàng là cháu gái mà đón về ?” “Sao nào?”
“Cháu gái thì thể, di nương thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-272.html.]
“Lời là ?” Uông Hàn thị cầm khăn lau lau ngoài miệng, nhàn nhạt , “Ngươi như thể nàng của ngươi .”
“Nàng là cháu gái ngài, cũng là của con. của con thì phận về đây……” So với sự lãnh đạm của bà thì Uông Vĩnh Chiêu càng hờ hững, “Nếu nàng trở về thì đám trong hậu viện của con cũng đều đòi tới, mẫu định sắp xếp cho bọn họ ở ?”
“Sân ngươi ở chẳng nhẽ đủ chỗ?”
“Chỗ đó cho Vĩnh Trọng, mẫu để của con ở trong sân với chú em chắc?”
“Nàng là biểu của ngươi,” Uông Hàn thị lời thì hếch mặt lên, nước mắt doanh tròng Uông Vĩnh Chiêu , “Ngươi còn khinh nhục mẫu và biểu của ngươi đến tình cảnh nào thì mới cam tâm đây? Ta sinh và nuôi dưỡng ngươi, còn nàng cầm kim đến mười ngón tay đều lỗ kim cũng quần áo cho ngươi, những cái ngươi đều quên hết ?”
Bà vươn tay, run rẩy mà chỉ Trương Tiểu Oản nãy giờ một lời, “Ngươi vì nữ nhân mà tính toán lục nhận hả?”
“Mẫu mệt mỏi .” Uông Vĩnh Chiêu bà một cái đó mặt với Uông Quan Kỳ, “Phụ , gọi nha tới đỡ mẫu nghỉ thôi.”
“Người .” Uông Quan Kỳ nghiêm mặt cao giọng gọi .
Cạnh cửa hai bà tử tiến đỡ Uông Hàn thị lên. Uông Hàn thị tránh thoát bọn họ thì lạnh tiếng với hai cha con, “Nếu các đồng ý với thì sẽ cho các ngươi mặt. Trừ phi các thể trói cả đời nếu 30 thể c.h.ế.t thì sẽ c.h.ế.t mùng một cho các xem. Uông Quan Kỳ, cái đồ lương tâm nhà ông còn cho rằng sợ ông ? Hôm nào đó sẽ c.h.ế.t trong viện của ả kỹ nữ của ông để xem trong thiên hạ ông thế nào!”
“À?” Uông Quan Kỳ thấy thế thì xoa râu, đạm nhiên , “Phải ?”
Nói xong ông mặt con trai cả, thấy biểu tình gì thì mắt cũng rũ xuống với hai bà tử , “Buông phu nhân .”
Theo ông nhàn nhạt với Uông Hàn thị, “Muốn c.h.ế.t thì bà c.h.ế.t , ác phụ như bà nghĩ thế nào cũng xứng phần mộ tổ tiên của Uông gia. Đến lúc đó sẽ gọi nhà đẻ của bà tới nhặt xác cho bà.”
Uông Hàn thị xong thì thể tưởng tượng mà “Ha” một tiếng, ngay đó bà vọt đến chỗ Uông Quan Kỳ, hung hăng nắm tóc của ông mà đánh, miệng gào thét, “Ta đánh c.h.ế.t cái đồ hổ ông. Ông là vô nhân tính, ông quên những năm đó là ai khổ sở giúp ông quản gia ? Chuyện năm đó ông quên hết hả……”
Uông Quan Kỳ tuổi già, rốt cuộc còn nhanh nhẹn như năm đó nên cũng bà đánh vài cái mới tránh thoát . Ông đẩy bà vợ của , lúc đang giơ tay đánh bà thì khác chặn . Ông đầu thấy là Uông Vĩnh Chiêu thì tức khắc cảm thấy quẫn bách với , “Ngươi bà xem, khác gì điên ……”