Uông Vĩnh Chiêu lời thì lập tức nghiêng bám bụng ngựa, nhưng chỉ thấy một cái túi xẹt qua mặt. Lúc Uông Hoài Thiện phóng ngựa qua , Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, vung roi quất qua phía .
Hai luân phiên lúc thì Uông Vĩnh Chiêu dẫn , lúc là Uông Hoài Thiện dẫn , cứ thế phóng ngựa về phía . Không đến bao lâu Hồ gia thôn ở mặt. Lúc Uông Vĩnh Chiêu dẫn đầu ở phía , Uông Hoài Thiện ở phía bi phẫn mà kêu, “Ngươi chớ ngăn cản !”
Uông Vĩnh Chiêu thì càng mạnh mẽ vung roi ngựa. Cuối cùng chiến mã của vẫn hơn chiến mã của gia binh nên con ngựa màu mận chín cứ thế bỏ xa Uông Hoài Thiện.
Lúc tới một chỗ rẽ, Uông Vĩnh Chiêu biến mất mặt , nhưng Uông Hoài Thiện lúc còn bi phẫn bây giờ đắc ý, kéo cương ngựa để ngựa chạy một con đường nhỏ khác.
Lão đông tây cùng đoạt ? Đừng mơ, chính là lớn lên ở Hồ gia thôn đó!
Uông Hoài Thiện đường tắt, nhanh chóng tiến đến nhà . Vừa đến cửa siết chặt dây cương mà em họ của Hồ Cửu Đao là Hồ lão tam chạy thấy thì la oai oái, “Thiện ca nhi, ngài tới.”
“Tam thúc, ngài giúp cháu trông ngựa nhé.” Uông Hoài Thiện ném dây cương cho ông đó vỗ vỗ vai chạy vội trong nhà, “Mẫu , mẫu , mẫu ……”
*******
Lúc Trương Tiểu Oản đang trong nội thất cùng tộc trưởng phu nhân. Nàng thấy giọng thì lập tức với lão phu nhân, “Tiểu bá vương nhà tới .”
Nàng dứt lời thì Uông Hoài Thiện đến gần, vì thế nàng cũng ngẩng đầu gọi với cửa, “Ở đây.”
Trong khoảnh khắc, một bóng lóe , đến một chớp mắt quỳ xuống chân nàng, tay đặt lên đầu gối nàng, ngước mặt gọi, “Mẫu .”
Trương Tiểu Oản thấy khuôn mặt thon gầy của , còn quầng thâm mặt thì mắt đỏ. Ngàn khổ vạn khó cũng khiến nàng nhưng lúc nàng vươn tay sờ sờ mặt , cố lắm mới nhịn mà , “Lại lời ?”
Uông Hoài Thiện “Ô” một tiếng, hít hít cái mũi , “Ngài yên tâm, con chắc chắn sẽ thỉnh tội.”
Trương Tiểu Oản gì nữa mà chỉ bảo , “Mau mau bái kiến Hồ lão phu nhân.”
“Hồ tổ thẩm thẩm.” Hoài Thiện gọi lão phu nhân một tiếng.
Được đương kim Thiện Vương kêu một tiếng tổ thẩm thẩm, lão phu nhân đến mặt híp chỉ còn một khe, bà kích động móc quà gặp mặt mà lão tộc trưởng bà mang tặng đó kiên quyết nhét nó tay , hiền từ , “Ngoan quá, nháy mắt mà ngài lớn thế .”
Trước Hoài Thiện sách ở Hồ gia thôn cũng ăn bao nhiêu đồ ăn vặt bà cho nên lúc thấy lão phu nhân cho quà thì cũng móc móc trong n.g.ự.c nhưng chẳng tìm thấy cái gì đáp lễ. Cuối cùng vẫn là Trương Tiểu Oản ôn tồn với lão phu nhân, “Đa tạ ngài tâm, đợi tới bái kiến hai vị sẽ tặng ngài quà đáp lễ .”
“Sao thế?” Lão phu nhân vội từ chối.
Trương Tiểu Oản vươn tay vỗ vỗ tay bà , đang hai câu thì thấy cạnh cửa một loạt tiếng ngựa hí. Nàng tức khắc ngừng lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-277.html.]
“Ông tới.” Uông Hoài Thiện bĩu môi, thấy Trương Tiểu Oản một cái thì vội nhịn lời sắp . Được , dù cũng thấy , thế nào thì cũng là thắng một trận.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn cúi đầu, ở mặt nhẹ giọng bên tai Trương Tiểu Oản, “Con mới là gặp mẫu nhất mà ông , ngài đừng lừa.”
Trương Tiểu Oản đầu, thấy đôi mắt nôn nóng của thì ôn nhu , vươn tay , “Đỡ lên .”
Hoài Thiện đỡ nàng lên mới phát hiện tiện, hai chân giống như thể bước nổi.
“Con lời, hiểu chuyện ?” Trương Tiểu Oản yêu thương mà sờ sờ mặt đó nhẹ giọng dặn.
“Đã .” Uông Hoài Thiện cảm thấy đau xót vô cùng, đỏ mắt nghẹn ngào đáp lời nàng.
Trương Tiểu Oản nhiều lời, đợi Hoài Thiện đỡ nàng cửa thì lập tức thấy nam nhân đang bước nhanh . Nàng mỉm với .
Đợi thở hổn hển tới gần, hai mắt chằm chằm nàng thì nàng mới vươn tay. Hơi thở bá đạo vây quanh nàng, mà nàng thì đỡ cánh tay nhẹ giọng , “Ngài đừng tức giận với , hiện tại đùi thương, sợ là thẳng bao lâu, cũng cong eo hành lễ với ngài .”
Nàng mới dứt lời thì thấy Uông Vĩnh Chiêu vươn chân, ngoan tuyệt mà đá về phía Uông Hoài Thiện ở bên cạnh nàng. Uông Hoài Thiện tránh thoát, cảm thấy nuốt cục tức nên lập tức lóc tố cáo, “Mẫu , ông đánh con, con là Thiện Vương mà ông còn đánh con!”
Trương Tiểu Oản khổ, còn gì thì thấy Uông Vĩnh Chiêu rét lạnh hỏi nàng, “Bị thương ở ?”
“Ở chân, do cưỡi ngựa mà .” Trương Tiểu Oản khổ đáp.
Lúc Uông Vĩnh Chiêu hung tợn mà liếc nàng một cái đó cong eo, hai tay ôm lấy nàng bế lên.
“Có đau ?” Hắn lạnh như băng mà hỏi nàng.
“Còn .” Trương Tiểu Oản .
Lúc Uông Hoài Thiện tới gần thì thấy Uông Vĩnh Chiêu đá một cái. Lần tránh kịp nên đá trúng mông. Uông Hoài Thiện oa oa kêu gào lên, “Mẫu , ông đánh con, phụ đại nhân vô duyên vô cớ đánh đứa con trai là Thiện Vương của .”
Hắn rống quá lớn khiến mấy nhà xung quanh đều thấy hết. Nếu như phụ nhân trong lòng cầu xin thì Uông Vĩnh Chiêu lập tức thể đá cho cái tên nghiệt tử m.ô.n.g nở hoa.
Thấy Uông Vĩnh Chiêu trừng , Uông Hoài Thiện nhớ tới lời Trương Tiểu Oản mới với đó chắp tay nức nở với Uông Vĩnh Chiêu, “Là hài tử , nhất định sai việc gì khiến phụ đánh. Nếu đánh thì ngài đánh .”
Nói xong giơ m.ô.n.g lên cho Uông Vĩnh Chiêu đá, còn dùng tay áo mạnh mẽ xoa mặt, như thảm thiết.
Cái khiến Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến kịp nghĩ, lập tức bất chấp khác đang mà đá qua Uông Hoài Thiện ngã chổng vó.