XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-01-08 00:56:12
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uông vĩnh liếc nàng một cái gì mà chỉ xoay quỳ mặt hoàng đế. Trương Tiểu Oản thấy thế thì cũng di hai bước, quỳ bên . Hai vợ chồng quỳ gối ở , nửa canh giờ vị hoàng thượng ngôi cao mới mở miệng , “Đi xuống , về việc trẫm sẽ tự cách .”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Uông Vĩnh Chiêu trầm giọng mở miệng đó dập đầu với hoàng đế.

Lúc dậy, Trương Tiểu Oản cung kính dập đầu ba cái mới vươn tay đỡ nàng lên. Lúc ngẩng đầu hoàng đế một cái, thấy đôi mắt lạnh lẽo của ông mới rũ mắt, đỡ vợ ngoài.

Trước , chắc là cũng thích khác như Tĩnh Hoàng bây giờ, giống như thể chuyện. Hiện nay ôm thể ấm áp lâu nên cũng những ngày trong dĩ vãng nữa. Những ngày tháng đó chỉ cô đơn vô tận, khi nếm ôn nhu bình thản thì ai cũng đừng nghĩ thể cướp những thứ đang .

*******

Bên trong xe ngựa, Trương Tiểu Oản liệt Uông Vĩnh Chiêu, mà một đường cũng gì. Qua một hồi Trương Tiểu Oản mới mở miệng, ngẩng đầu khổ hỏi, “Ngài trách ?”

“Trách cái gì?”

“Tự chủ trương, suýt thì biến khéo thành vụng.”

“Ngươi sẽ thế ?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , “Không cái gì đều thể tính đến rành mạch, cho dù tính thì cũng đều cách như ý ?”

Trương Tiểu Oản từ giọng thản nhiên của tức giận, vì thế nàng dám mở miệng, chỉ đành cúi thấp đầu. Nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương cúi đầu của nàng, Uông Vĩnh Chiêu thở dài một siết chặt cánh tay đang ôm nàng.

Trương Tiểu Oản cho rằng gì nhưng đợi hồi lâu cũng thấy . Lúc nàng cũng chẳng gì cho , chỉ đành vươn tay ôm eo , đầu dựa n.g.ự.c . Ý chỉ của Hoàng đế sẽ như thế nào, và đưa lúc nào là thứ ai dám .

Có điều Trương Tiểu Oản đợi lâu, đến ngày thứ hai hoàng đế ngự chỉ tới Thượng Thư phủ, ý chỉ chiêu cáo thiên hạ rằng: Trương thị công sinh thành nuôi dạy Thiện Vương nên đặc biệt ban cho phong hào “Nhân Thiện”, gọi là Nhân Thiện phu nhân, tiền bạc cũng thưởng năm rương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-295.html.]

Cấp bậc thì tăng nhưng thêm danh hào. Lúc hoàng đế hạ chỉ thì cũng đồng thời chặn miệng đời. Dù là dân chúng những kẻ tâm tư kín đáo thì đều dám mở miệng phê bình mà hoàng đế ban cho danh hào “Nhân thiện”, nếu chính là đối nghịch với hoàng đế.

Trương Tiểu Oản vẫn thể thở một . Nàng đến nhà kho của , thu thập hết những đồ Tĩnh Vương phi đưa cho , mặc kệ là to nhỏ đều bỏ một cái rương để Uông Vĩnh Chiêu mang đến cho hoàng đế.

Uông Vĩnh Chiêu mở cái rương nàng thật sâu đó gì. Lúc tiến cung tạ ơn mang theo cái rương theo. Lúc Hoàng đế mở cái rương xem thì ngây nửa ngày. Ông mở một bức thư Tĩnh Vương phi cho Uông Trương thị , thấy nét chữ quen thuộc lâu thấy thì mới ngẩng đầu với Uông Vĩnh Chiêu đang bên , “Ngươi cũng xem như cưới một hiền thê.”

“Vâng.” Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu.

“Đi xuống .” Hoàng đế đống đồ , chút thất thần mà phất tay.

Uông Vĩnh Chiêu cứ thế lui , lúc cửa cung đóng mới ngẩng đầu trung thở hắt . Mặc kệ như thế nào thì cũng nhờ phụ nhân to gan mới qua . Hắn cần cứng đối cứng với hoàng đế, mà ông cũng còn mượn tay để kéo thế lực Uông gia nữa. Như thế quả thật so với sách lược cứng đối cứng lúc đầu của mạnh hơn nhiều. Không hao binh tổn tướng, cũng cần dùng một quân một , cứ thế tuyệt đường lui của một vài kẻ đấu với .

Lần đến cùng thì lợi lớn nhất là chứ đứa nhỏ của nàng……

Uông Vĩnh Chiêu tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, thẳng đến khi thái giám đưa tiến cung nhỏ giọng thúc giục thì mới cất bước nhanh.

Trong cung Tĩnh Hoàng thái giám báo thì ông mở miệng với thái giám, “Trương thị là tiến thối chừng mực, lúc nàng còn sống thì sẽ chuyện ảnh hưởng tới danh dự của nàng .”

“Cái ……” Đại thái giám nhất thời chẳng hiểu cái gì.

Tĩnh Hoàng cảm tình mà nhếch khóe miệng , “Hoàng đế, quyền thần, hừ, coi như còn tự hiểu lấy.”

Dứt lời, ông bế cái rương lên, vòng qua thái giám, tự mang cái rương về tẩm cung, lấy đồ đặt ỏ ở một chỗ ít đồ lặt vặt. Long sàng lớn như , đây ông thấy nó thì cảm thấy thích nhưng bây giờ chẳng thích thú gì. Đặt những thứ lên ông mới nghĩ thầm, “Cuối cùng cái giường cũng chút tác dụng.”

Loading...