XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:15:33
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc lui hoàng đế giận đến mức đập cái chặn giấy bàn, miệng khinh thường , “Dám trưng dụng Chu Tước doanh của trẫm, thật to gan.”

Phát xong hỏa ông cảm thấy Uông Vĩnh Chiêu thật là to gan lớn mật thật sự, nhưng hiện nay bởi vì Uông Trương thị sinh con mà mất kiên nhẫn thì ông cũng hạ hỏa một chút.

Thôi, Thiện Vương còn ở triều Hạ trấn áp, coi như vì Thiện Vương, cũng nể mặt Uông Trương thị thấu tình đạt lý nên sẽ cho Uông Vĩnh Chiêu mặt mũi, cho giữ chút .

*******

Buổi sáng xét nhà, buổi chiều Hộ Bộ tới Binh Bộ nâng bạc bọn họ tịch thu về. Uông Vĩnh Chiêu lập tức cãi một trận với Hộ Bộ Thượng Thư. Người đem bộ tiền chẳng để gì cho .

Thấy Hộ Bộ Thượng Thư chẳng cho chút thể diện nào, Uông Vĩnh Chiêu chỉ cửa lớn với ông , “Vậy thử xem hôm nay ngài khỏi cửa .”

“Uông đại nhân thế phân rõ trái!” Hộ Bộ Thượng Thư nghiêm nghị tiếng, cái mặt sắt tình lúc bày .

“Đám ,” Uông Vĩnh Chiêu chỉ chỉ đám vây quanh Hộ Bộ Thượng Thư cho bọn họ mang bạc , “Nhà bọn họ cha già, con nhỏ nuôi dưỡng, đến chút tiền thưởng cũng cho, Cố đại nhân cũng quá là keo kiệt.”

Hộ Bộ Thượng Thư thì hừ lạnh một tiếng, “Ngài như triều đình phát bổng lộc cho bọn họ ? Uông đại nhân bản quan để tiền hối lộ lấy lòng đám Thanh Hổ và Lam Hổ doanh chắc?”

Bị ông cắn một ngụm, Uông Vĩnh Chiêu tức đến nỗi lên đá ông . Lúc Lưu Nhị Lang vọt ôm lấy , “Uông đại nhân trăm triệu thể, trăm triệu thể……”

Nói xong ông phất tay lệnh cho vây quanh, “Mau mau tản , Cố đại nhân là phụng lệnh Hoàng Thượng tới nâng bạc về, các chớ cản bước.”

Những Lưu Nhị Lang thì chỉ cau mày Lưu Nhị Lang một cái. lệnh của trưởng quan thì thể , hơn nữa bọn họ thấy Uông Vĩnh Chiêu lúc chỉ xanh mặt chứ gì vì thé giáo úy dẫn đầu cũng vung tay lên, mang theo quy củ lui xuống.

Đợi nâng bạc , Uông Vĩnh Chiêu hất tay Lưu Nhị Lang , hờ hững với ông , “Lưu đại nhân thật là nhanh trí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-302.html.]

Dứt lời bước nội đường, để Lưu Nhị Lang tại chỗ hổ mà chắp tay với mấy quan viên xung quanh , “Thứ , thứ .”

*******

Đợi đến khi trở về nhà, đến hậu viện thấy vợ thì Uông Vĩnh Chiêu tức giận nữa, sát khí đằng đằng mặt cũng còn. Đợi phụ nhân quần áo cho thì mới mệt mỏi , “Ngươi sai, cuối cùng ông vẫn là hoàng đế.”Phụ nhân đang sửa sang xiêm y cho thì dừng tay, ngước mắt hỏi, “Ông tới nữa ?”

“Phải, nhưng cũng ……” Uông Vĩnh Chiêu dừng một chút, cuối cùng cũng quyết định lời thật, “Ông cắt hết nhân mạch mà vất vả xây dựng . Hôm nay ông bắt xét nhà, dó là em vợ của một đại học sĩ đang quan ở nơi khác, cũng từng tình nghĩa với . Mấy ngày ông lệnh cho xét nhà của Đại Lý Tự Đình Úy. Đình Úy trướng của . Cứ thế xuống thì sợ là đến lúc nào chỉ còn danh mà thực quyền thì ông mới dừng tay.”

“Đến thế ?” Phụ nhân thấy thì cũng kỳ quái, chỉ ngẩng đầu hỏi , “Ngài kế sách nào để ứng đối ?”

“Hiện tại thì , đợi thời cơ.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay sờ lên mặt nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng hỏi, “ nếu một ngày vị trí Thượng Thư giữ thì ngươi bằng lòng cùng rời khỏi đây ?”

Phụ nhân thấy thế thì , chút suy nghĩ mà với , “Đương nhiên là sẽ cùng ngài , chẳng lẽ còn chờ khác tới đẩy chắc?”

Nàng chỉnh tay áo, bình tĩnh , “Tòa nhà trong thôn của chúng vẫn xử lý, tùy thời đều thể về ở. Cách đó xa cũng sáu thôn trang của chúng , mà ở Giang Nam xa xôi cũng chuẩn ngàn khoảnh ruộng cho chúng . Mấy của ngài cũng chuẩn , kể cả huyện Long Bình cũng chuẩn chút đất đai cho chúng . Chỉ cần còn mạng thì sinh hoạt của cả nhà sẽ vấn đề gì, nhà chúng đường lui, ngài yên tâm.”

“Ừ,” Uông Vĩnh Chiêu thế thì nở nụ , “Chỉ cần cái mạng đúng ? Cũng , chỉ cần mạng là .”

Phụ nhân nụ đó biến thành khổ hỏi, “ ngài mới quản Binh Bộ bao lâu chứ? Ngài thật sự sẽ tới nông nỗi ? Vậy thì tiếc lắm.”

Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì n.g.ự.c đau như xé , qua một hồi nhịn nhịn, cuối cùng vẫn khàn giọng , “Ngươi cũng quản Binh Bộ ?”

“Biết chứ, bàn của ngài nhiều sổ sách, Tiểu Sơn còn bổng lộc của những binh sĩ mất chiến trường mỗi năm đều là ngài và Hộ Bộ cò kè từng tí mà đòi về cho họ.”

Uông Vĩnh Chiêu thì mắt nóng lên, một lúc lâu mới bình phục tâm tình, ôm nàng lòng hồi lâu mới nhàn nhạt , “Ta chỉ lúc , ngày sợ là bạc cũng chẳng đòi cho họ. Chỉ mong biên cương đừng chiến tranh nữa, nếu trong mấy năm khi c.h.ế.t tới ba, năm, mười vạn ……”

Dứt lời vùi đầu tóc nàng nhưng vẫn nhịn đỏ mắt hỏi nàng, “Vậy ngươi mấy tuổi lên chiến trường ?”

Loading...