XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:27:13
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uông Vĩnh Chiêu phòng, Trương Tiểu Oản giường, trong tay cầm một quyển sách. Thấy tiến nàng với , “Ngài đa về.”

Uông Vĩnh Chiêu xuống bên nàng, lắc lắc chìa khóa trong tay thì thấy nàng , “Ngài cầm một cái là luôn nên cũng chẳng gọi .”

Sau đó nàng tinh tế cho khóa nào là của cửa nào, cái nào thể giao cho quản gia cầm. Uông Vĩnh Chiêu nàng chậm rãi dứt thì rũ mắt nàng nhàn nhạt , “Những cái thể đưa hết cho Thính quản gia.”

“Dù cũng cùng ngài qua mới .” Trương Tiểu Oản đó ngáp dài, nửa khép mắt. Nàng nhiều, đây chính là điểm thông minh của nàng, lúc nào nên lảng tránh.

Uông Vĩnh Chiêu nữa, đắp chăn cho nàng đó đưa mấy chìa khóa cho Thính quản gia để ông lấy đồ vật.

Đến tối xong đám quản sự báo cáo thì mới phát hiện phụ nhân trao quyền xuống chứ ôm hết việc . Hơn nữa nàng dùng đúng chỗ, ai am hiểu cái gì thì nàng giao cái đó, nàng quả thực sắp xếp tồi.

Uông Vĩnh Chiêu nàng năng lực nhưng nghĩ tới nàng năng lực đến thế. nàng chẳng để tâm tới quyền lực của , thậm chí còn chẳng ngoài rêu rao uy phong của một vị Tiết Độ Sứ phu nhân.

Đến bây giờ Uông Vĩnh Chiêu vẫn hiểu rõ nàng, nàng quá nhiều thứ khó hiểu, ngày qua ngày mê hoặc . Cho nên khi thể hiểu nàng, khống chế nàng thì sẽ thể nào để nàng xảy chuyện.

Lúc ăn tối Trương Tiểu Oản cũng nhiều lời, nàng thấy Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn trầm mặc nên khi dùng cơm nàng nghĩ nghĩ hỏi, “Đại phu còn gì với ngài ?”

“Chỉ bảo ngươi nghỉ ngơi.” Uông Vĩnh Chiêu súc miệng để mặc nàng lau miệng cho .

“Vì đến Hoài Mộ cũng thể gặp?” Nàng ôn hòa mà hỏi, thái độ vẫn bình thường. Nàng luôn như thế, bình tĩnh đến thể tưởng tượng, giống như chuyện gì ở trong lòng nàng cũng đại sự. Chỉ cần tồn tại thì đời chẳng chuyện gì thể khó sống, nàng nghĩ như thế ? Uông Vĩnh Chiêu khuôn mặt tái nhợt của nàng gì.

Nàng luôn sống để cho nàng sống.

Thấy nàng , trong mắt cầu xin, Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt, chút châm chọc mà nhếch mép nhưng vẫn nhượng bộ , “Hoài Mộ thể tới gặp ngươi một lát, từ hôm nay trở sẽ ăn bữa sáng và bữa trưa với ngươi, còn bữa tối thì thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-315.html.]

Thấy nàng , Uông Vĩnh Chiêu nàng chậm rãi , “Nếu ý kiến thì bữa trưa cũng miễn.”

Nụ của nàng lập tức cứng đờ, Uông Vĩnh Chiêu nàng đó dậy đỡ nàng phòng. Nàng quá thích dùng phương thức của để thao túng . Hắn nàng như nguyện chỉ là để nàng hiểu những quyết định của là do nguyện ý.

nàng thể quá mức, là trời của nàng, lúc thì chính là .

******

Uông Vĩnh Chiêu trở nên lạnh lẽo, Trương Tiểu Oản chỉ đành lời . Mỗi ngày chỉ giờ Tỵ buổi trưa nàng mới xử lý công việc trong ngoài trong hai canh giờ. Còn những lúc khác nàng chỉ thể ngây trong viện nghỉ ngơi, đến kim khâu và sách cũng phép cầm. Càng quá đáng hơn là còn dọn đống sách Hoài Thiện mang về cho nàng chỗ khác.

Trương Tiểu Oản bận quen , bây giờ gì nên ngày đầu tiên nàng nghẹn tới mức khó chịu, hoặc cũng thấy thoải mái. Cũng may một ngày hai canh giờ nàng việc.

Đại khái nghỉ ngơi hai ngày thì nàng cũng chút đỡ hơn. Vị Hoàng đại phu sớm tối hai đều tới bắt mạch cho nàng. Từ thần sắc của ông , Trương Tiểu Oản cũng đại khái thể như nghĩ.

Trương Tiểu Oản cũng nàng lớn tuổi , lúc sinh Hoài Mộ cửu tử nhất sinh, cho dù mấy năm nay nàng tỉ mỉ chăm sóc bản nhưng rốt cuộc vẫn thể như .Buổi tối hôm đó Uông Vĩnh Chiêu còn về, đại phu đúng hẹn tới bắt mạch đó , “Phu nhân cứ nghỉ ngơi cho , chờ cơn buồn nôn qua thì sẽ hơn nhiều.”

“Đứa nhỏ khỏe ?” Trương Tiểu Oản sờ sờ bụng, bình tĩnh hỏi ông , “Cứ thật với , nếu việc gì thì cần sớm muộn đều bắt mạch, lão gia cũng sẽ để ở yên trong hậu viện cho ngoài.”

Hoàng đại phu thì lắc đầu, khổ nàng. Vị phu nhân là thông tuệ, nhưng rốt cuộc ông cũng chẳng thể cãi lệnh đại nhân. Trương Tiểu Oản hỏi đại phu nhưng chờ đến tối lúc ngủ, Uông Vĩnh Chiêu bụng nửa ngày với nàng, “Trong ba tháng nếu ngày nào đó ngươi thấy n.g.ự.c khó thở quá thì bỏ đứa nhỏ thôi.”

Trương Tiểu Oản thấy thế thì nửa ngày nên lời, một hồi lâu nàng mới nhẹ nhàng hỏi, “Làm ?”

Uông Vĩnh Chiêu vươn tay đè đè mũi, an tĩnh một hồi mới , “Hỉ mạch cực hiện.”

“Lời giải thích thế nào?”

“Đứa nhỏ mới hơn một tháng mà mạch của ngươi đập quá nhanh, khả năng ngươi sẽ từ từ ăn mất.” Uông Vĩnh Chiêu buông tay, nhắm mắt nhàn nhạt .

Loading...