Dù nghĩ thế nào thì cũng đều rõ một sự thật, là cha , là chồng của , là cha của Hoài Mộ và đứa nhỏ trong bụng bây giờ. Thế nên cho dù hận thể g.i.ế.c một trăm , một nghìn nhưng hiện tại họ là một gia đình chung nhịp thở. Quan hệ của bọn họ thể phân rõ, Uông Hoài Thiện tự đến c.h.ế.t cũng thể tránh thoát ràng buộc .
Hắn cũng chỉ thể thử đón nhận, bởi vì phần gian nan nhất thì vì mà , thể mãi là đứa nhỏ dù vỡ đầu chảy m.á.u cũng tưởng là đúng. Hắn quên quá khứ nhưng cũng thể tiếp tục đối nghịch với .
Đối nghịch thì thế nào? Chẳng qua chỉ khiến khổ, kẻ thù vui. Uông Hoài Thiện chỉ thể nhịn xuống, nghĩ lẽ đây là những chuyện thể lý giải trong miệng . Loại việc thế vĩnh viễn sẽ đáp án, nhưng cũng vĩnh viễn thể tiêu tan, chỉ thể tiếp thu nó, chịu đựng để một ngày nó sẽ trở thành một phần sinh mệnh.
“Mẫu chẳng sợ gì,” Uông Hoài Thiện bao giờ với Uông Vĩnh Chiêu những lời . Sau khi nghĩ thông suốt cảm thấy những lời quá khó mở miệng vì thế mới nghiêng đầu Uông Vĩnh Chiêu một cái, thấy vẫn bình tĩnh thong dong mới tiếp, “Mẫu từng chỉ cần còn sống, lý do tồn tại thì dù núi đao biển lửa cũng thể qua. Đợi qua đầu xem chỉ thấy đó là đường sống. Cứ về phía thì kỳ thật chẳng gì đáng sợ.”
“ ?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt đáp một câu, bước chân cũng chậm .
Uông Hoài Thiện cũng chậm hơn, gật đầu , “Lại nữa, tháng giêng năm nay truy đuổi phản quân tới Ngàn Kỳ Sơn nhưng trúng bẫy nên rơi Ngàn Cốc……”
Ngàn Cốc? Ngàn Cốc về ? Uông Vĩnh Chiêu đứa con trai cả một cái đó đợi kể tiếp.
“Ngài đoán xem mất bao lâu mới bò từ đống thi cốt ở Ngàn Cốc?” Uông Hoài Thiện đắc ý hỏi.
“Ba ngày.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt một câu.
“Nửa ngày.” Uông Hoài Thiện đến đây thì nhịn đắc ý mà dài một tiếng. Sau đó ghé tới gần Uông Vĩnh Chiêu nhỏ giọng hỏi, “Ra một lão tướng biên phòng ngài cũng từng rơi đó ? Ngài mất mấy ngày mới thế?”
Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì nhướng mày, giơ tay tàn đập đập cho một phát. Uông Hoài Thiện sờ sờ cái đầu đánh, đó vươn một bàn tay quơ quơ mặt Uông Vĩnh Chiêu, hắc hắc , “Năm ngày!”
Dứt lời đắt ý với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài xem, bản lĩnh mẫu dạy cũng kém ngài.”
Thằng nhóc lòng vòng để nhạo nhưng thấy chuyện với thì Uông Vĩnh Chiêu cũng nhiều lời, chỉ chuyển đề tài căn dặn, “Ở trong phủ nháo mẫu ngươi.”
Uông Hoài Thiện Hoàng đại phu qua, lúc lời thì hớn hở mặt biến mất, ảm đạm thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-324.html.]
“Cái cũng trách ngài,” Uông Hoài Thiện miễn cưỡng , “Mẫu chính là như .”Nói đến đây cũng thấy sầu lo, cũng ý chuyện nữa.
“Sẽ giữ nàng.”
Uông Hoài Thiện Uông Vĩnh Chiêu thì nghiêng đầu , thấy cũng đang mới yên lặng gật gật đầu. Hắn tính tình thế nào, nếu nàng quyết thì ai đổi . Lúc nếu nàng thật sự nguy hiểm tính mạng thì chỉ thể gạt nàng, bằng nhất định nàng sẽ theo.
Hắn cũng nghĩ tới vị phụ đại nhân từng thiết thể hiểu đến thế.
*****
Màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu để Thính quản gia đến hầm cầm 5 vò rượu tới để cùng uống. Phán quan của trấn Bạch Dương tới phủ bàn việc, khi bàn xong Uông Vĩnh Chiêu mời tới uống rượu cùng, nửa canh giờ mới thôi.
Lúc về phòng là sáng sớm, phụ nhân dậy. Thấy cả mùi rượu nàng lập tức phất tay , “Ngài mau mau tắm , đầy mùi, đừng đến gần để đỡ cho ngửi thấy nôn.”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nàng đó tới phòng tắm.
“Từ từ……” Phụ nhân gọi một tiếng, đầu thì thấy nàng rót một chén nước nóng, thổi thổi vài cái. Thấy , nàng , “Ngài chờ một lát, uống ly nước ấm thuận bụng hẵng .”
Dứt lời nàng bưng ly nước tới, thổi vài cái, uống một ngụm mới giao cho , “Còn hơn nóng, nhưng uống chút cũng thể đỡ say. Ngài tắm rửa , sẽ để bà tử tới phòng bếp nấu chút canh giải rượu.”
Uông Vĩnh Chiêu cầm cái ly uống hết nước đưa ly cho nàng, mặt lạnh nàng hỏi, “Hiện nay sợ mùi rượu nữa hả?”
“A.” nàng cầm khăn khẽ xoay .
Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu tới phòng tắm, đến bên trong thấy phụ nhân với bà tử ở bên ngoài, “Cũng may chúng chuẩn nước nóng, đỡ đun. Bà Bảy, ngươi mau giúp mang một thùng nước nóng qua đổ thùng tắm cho Đại công tử. Cho nóng lột da , xem còn dám tuổi nhỏ mà uống rượu như điên nữa .”
Bà tử ki đáp, “Đại công tử say mà, ngài tạm tha cho .”
“Không , phạt cho nhớ thì ?” Lúc nàng lời thì trong giọng ý , dù Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng nhưng cũng lúc mắt nàng hẳn là đang tỏa sáng.