XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:36:02
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Tiểu Oản kinh ngạc, cất bước một bước thì thấy Uông Vĩnh Chiêu bước nhanh tới như một cơn gió thổi tới mặt nàng.

“Làm đổ nhiều mồ hôi thế ?” Trương Tiểu Oản vịn cánh tay mà lau mồ hôi cho . Nói xong nàng qua lồng n.g.ự.c đẫm mồ hôi của , giơ tay sờ lưng thì thấy ướt sũng. Một lúc lâu Trương Tiểu Oản cũng đều lời nào cho . Sau khi lau cổ cho nàng siết chặt cái khăn ướt đẫm trong tay, miễn cưỡng mà , “Ta ngài sợ ?”

“Bỏ đứa nhỏ thôi.” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng, ngữ khí lãnh lẽo vô cùng, “Đợi Hoàng Sầm xem qua mạch, đình ngày lành ……”

“Ngài đừng nữa,” Trương Tiểu Oản đánh gãy lời đó lắc lắc đầu, biểu tình nghiêm túc mà , “Ngài đừng nữa, đứa nhỏ sẽ , cũng sẽ , ngài yên tâm, sẽ việc gì.”

Uông Vĩnh Chiêu cũng nàng, thật lâu gì. Trương Tiểu Oản đỡ tay , hai thật lâu, thẳng đến khi Uông Vĩnh Chiêu mặt , đỡ nàng nhà.

Lúc bà Bảy trở , Trương Tiểu Oản bảo bà nấu nước nóng mang tới. Lúc là tháng bảy, trong trấn nơi nơi thiếu nước, cái giếng trong phủ thời gian cũng chỉ đủ cho trong dùng tiết kiệm. Trương Tiểu Oản cũng lãng phí nước tắm gội nên nàng chỉ dặn gánh một thùng nửa nóng nửa lạnh tới. Đến lúc đó đổ một chậu lau , đổ một chậu lau .

Sau khi nước tới nàng cởi áo cho Uông Vĩnh Chiêu giúp chà lưng. Ai ngờ đè tay nàng để nàng lên giường còn lấy khăn vải lau cho nàng mới dậy lau cho . Trương Tiểu Oản quả thật cũng mệt mỏi nên dựa gối đầu bóng .

Mấy năm nay Uông Vĩnh Chiêu đổi quá nhiều, chỉ đầu bạc hơn một chút, khóe mắt nhiều nếp nhăn hơn nhưng vì thích để râu nên râu cạo sạch sẽ. Gương mặt vẻ trẻ trung, dáng cũng rắn chắc cường tráng nhờ nhiều năm ngừng luyện võ. Theo năm tháng lắng đọng , mặt đều là thở khiến thể nắm lấy. Một nam nhân mị lực của chính như khiến Trương Tiểu Oản đại khái thể hiểu vì mấy năm nay bên ngoài luôn một ít lớn mật tiến phủ, bò lên giường .

Nói gì thì , hiện tại bên cạnh thất nào cũng một phần trách nhiệm của nàng. Nàng quả thật cũng hy vọng sẽ chút dụng tâm với nàng, bởi vì chỉ thế thì mới vì nàng và con nàng mà suy nghĩ. Cho nên nàng dùng ôn nhu vây khốn .

Lúc tàn nhẫn còn lúc nàng lợi dụng . Ai thị ai phi, giữa bọn họ chẳng thể rõ. Việc đến nước , Trương Tiểu Oản cũng xác thật nguyện ý đối xử với . Dù tiếp tục vây khốn là bồi thường thì đều đúng, nhưng đối với bọn họ, ngày dài như thế, cuộc sống chỉ cần thể một chút thì một chút.

“Ngài rảnh thì gọi Hoàng đại phu đây một chuyến giúp xem mạch ?” Uông Vĩnh Chiêu lau xong thì Trương Tiểu Oản cầm áo cho , bảo tới gần nàng, “Ngài đây.”

Đợi đến gần, nàng thẳng dậy mặc áo cho . Đôi mắt Uông Vĩnh Chiêu qua cái áo trong cũ, tay nàng đang buộc đai lưng cho . Sau khi Trương Tiểu Oản mặc áo cho xong nàng mới kéo xuống hỏi, “Tốt ?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ tóc nàng để nàng xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-327.html.]

“Đừng, để bên ngoài .”

“Không cần.”

“Ta bên ngoài,” Trương Tiểu Oản lắc đầu với , “Ngài đỡ , thể đây chờ đại phu .” Dứt lời nàng thẳng dậy, Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn trầm mặc ít lời lúc gì, chỉ đợi nàng dậy duỗi tay bế nàng lên, đặt nàng ở phòng ngoài mới mở cửa gọi .

“Đừng để .” Trương Tiểu Oản ở phía nhỏ giọng bồi thêm một câu.

Uông Vĩnh Chiêu đầu gật gật đầu với nàng.

Hoàng Sầm nhanh tới, khi bắt mạch ông rằng thở của Trương Tiểu Oản , cũng đáng lo ngại lắm. Sau khi ông rời gặp riêng Uông Vĩnh Chiêu và cũng đưa lý do như thế. Uông Vĩnh Chiêu xong thì lạnh lùng ông , “Nửa canh giờ nàng thở hổn hển một trận, lúc đó cả nàng hề sức, thế mà bây giờ ngươi hô hấp của nàng vững vàng ?”Dứt lời híp mắt Hoàng Sầm. Hoàng Sầm chằm chằm thì chân mềm , vững và khổ , “Thật sự vững vàng, ngài cũng hiểu một ít kiến thức về kinh mạch, nếu ngài tin thì tự thể thăm mạch.”

Uông Vĩnh Chiêu híp mắt chằm chằm ông một lúc lâu mới phất tay để ông rời . Đêm đó, Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn nắm lấy chỗ cổ tay của Trương Tiểu Oản. Đầu tiên nàng chỉ mỉm vài nhắm mắt an giấc ngủ.

Nàng cũng cảm thấy khi thật là hung hiểm nhưng hiểu nàng tin tưởng sẽ vượt qua cửa ải khó khăn . Cái cũng so với khó khăn đây nàng gặp , thể Uông Vĩnh Chiêu sẽ hiểu nhưng từ ngày nàng thế gian thì nguy hiểm đều theo chân nàng như hình với bóng. Quá nhiều nàng đều đánh cuộc mới sống , nếu nàng sớm chết. Với nàng mà thì cửa ải khó khăn lúc cũng chỉ giống như vô , hơn tí nào. nàng vẫn kiên định tin chính .

Cho đến nửa đêm, Trương Tiểu Oản đều ngủ an nhưng đến nửa đêm nàng đột nhiên một tiếng kêu to bừng tỉnh.

“Lão gia……” Trương Tiểu Oản mới mở mắt thấy tiếng Bình bà tử xuống giường, đến bao lâu bà nâng đèn dầu tới.

Trương Tiểu Oản dậy, nương ánh đèn thấy đầu Uông Vĩnh Chiêu đầy mồ hôi, miệng mím thật chặt…… Hắn còn tỉnh nhưng hàm răng cắn đến rung động.

“Chẳng lẽ là bóng đè?” Bình bà tử nhẹ nhàng hỏi một câu.

Trương Tiểu Oản trầm gật gật đầu, nàng lên tiếng mà chỉ hiệu cho Bình bà tử lấy chậu nước và khăn vải.

“Nhẹ nhàng một chút.” Cuối cùng nàng vẫn nhẹ giọng bổ sung một câu .

Loading...