Bình bà tử lĩnh mệnh mà , Trương Tiểu Oản nam nhân đang run rẩy giường, nhẹ nhàng vỗ n.g.ự.c nhẹ vuốt cánh tay . Qua một hồi lâu thì cơ thể run rẩy của mới bình tĩnh . Trương Tiểu Oản cúi đầu thấy đang trợn mắt nàng.
Trong mắt tràn đầy tơ máu, cũng lộ mỏi mệt thật sâu. Trong đó còn bi thương che trời lấp đất, giờ phút những cảm xúc đó lộ chút che giấu.
“Ngài mệt mỏi ,” Trương Tiểu Oản , “Ngủ tiếp , ở đây.”
Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng nhắm mắt , để mặc nước mắt của nàng rơi mặt . Hắn quả thật mệt mỏi, trong mộng những binh sĩ từng theo ngã cát vàng. Hắn lâu, bước qua vô thi thể, cho rằng cuối cùng cũng bò tới bên phụ nhân . Ai lúc về nhà, lúc cửa lớn mở thấy nàng đang ôm con của ngã một biển máu. Hắn chạy tới giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng nhưng với tới ……
*****
Buổi chiều ngày hôm em Trương gia đến từ biệt Trương Tiểu Oản, là bọn họ Đại Đông để mau bán chút đồ. Hôm qua bọn họ mang tới đây 10 xe hàng hóa bán một nửa, đại khái tới ngày mai là chẳng còn gì để bán.
“Bọn theo lời tỷ dặn, mang đến hàng khô, bồn gỗ, d.a.o phay, kéo…” Trương Tiểu Bảo với Trương Tiểu Oản, “Mới và Tiểu Đệ ngoài hỏi thì thấy ở đây thiếu vải cực kỳ, còn nhà mở cửa hàng mang vải và thuốc nhuộm tới. Đây là việc ăn lớn, vị quân nhân dẫn đường cho bọn họ nhà đáng tin cậy vì thế nhận mối ăn , tỷ xem ?”
“Nhà ai?” Trương Tiểu Oản hỏi Thính quản gia đang ở bên cạnh.
“Nhà họ Hỗ ở bên , trong nhà chỉ một đứa con và mọt gia phó.” Thính quản gia vội vàng tiến lên .
“Ngài thấy đáng tin cậy ?” Trương Tiểu Oản hỏi một câu.
“Đáng tin cậy.” Thính quản gia đáp.
Trương Tiểu Oản thế thì yên tâm, mỉm với Trương Tiểu Bảo, “Vậy nhận , mấy năm công việc ăn của tỷ phu các đều ở đây, nếu trong lòng thấy lưỡng lự thì cứ tới trong phủ hỏi hoặc hỏi Thính quản gai. Cần cẩn thận một chút, hiện tại các còn giống ngày xưa, cẩn thận kẻ khác sẽ lợi dụng đó.”
“Đã .” Trương Tiểu Bảo gật đầu.
Trương Tiểu Oản đầu với Tiểu Đệ, “Hắn thấu thì chằm chằm, dù cũng quen bên hơn.”
“Đại tỷ yên tâm .”
“Trên đường cẩn thận chút, vạn sự nghĩ tới an , nhớ ?”
“Nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-328.html.]
Trương Tiểu Oản dặn dò bọn họ vài câu mới bảo bọn họ tới đừng mang nhiều đồ cho nàng quá. Anh em Trương gia cũng gật đầu đồng ý hết.
Bọn họ , Thính quản gia mới ở bên cạnh nhỏ giọng để nàng yên tâm, “Ngài yên tâm, thương đội của bọn họ của lão gia hộ tống, việc sẽ giúp đỡ.”
Trương Tiểu Oản thì sửng sốt đó bật .Đến chiều tối Trương Tiểu Oản để các bà tử một bàn đồ ăn lớn, còn nấu một nồi canh bổ. Trên bàn Uông Hoài Thiện hai của Đại Đông thì thở dài , “Cũng lúc cữu cữu trở về thì cháu còn ở Sa Hà trấn .”
Trước khi còn ở cùng một chỗ sáng sớm cả sẽ đưa học đường, đến chiều nhỏ đón về. Khoảng thời gian đó theo lớn lên mà một trở . Lúc cái thì cực kỳ buồn bã, em Trương gia cũng im lặng, thậm chí cả miễn cưỡng cũng , khóe miệng nhếch lên bi thương uể oải mà rũ xuống.
Bọn họ một đường từ nam lên phía bắc, đường cũng thật nhiều gian nan khốn khổ nhưng vẫn tới nơi. Tất cả là vì để một nhà thể ở bên , nhưng thế sự nào đơn giản như thế. Có nhiều thời điểm còn kịp ở bên xô đẩy tách , ước nguyện ban đầu thường sẽ đổi còn bộ dáng nguyên thủy nữa.
may mà một nhà vẫn quan tâm lẫn , chị cả ở đây và bọn họ cũng ở đây là chuyện may mắn.
“Khi nào cháu ?” Lúc Trương Tiểu Đệ đột nhiên lên tiếng.
“Đầu tháng .” Uông Hoài Thiện xong câu thì tới gần một ngày.
Vậy ,” Trương Tiểu Đệ tính tính ngày , “Ta cùng đại cữu cữu của cháu chỉ mua bán trong hai ngày, đường về chúng còn thể ở cùng ba ngày.”
Uông Hoài Thiện thấy thế thì đôi mắt lập tức sáng lên, “Vậy thì , ba ngày cháu sẽ gì, chúng mang cung tên lên núi đánh ưng nhé.”
“Tốt.” Trương Tiểu Bảo thấy thế thì cũng nhịn xoa tay hai cái, mặt nghiêm túc , “Tiểu Lão Hổ, đại cữu cữu 3-4 năm dùng cung tên……”
“Vậy tới lúc đó luyện,” Uông Hoài Thiện vung tay lên, “Nếu ngài bắt ít thì mẫu sẽ phạt ngài buổi tối chỉ ăn hai chén cháo.”
Trương Tiểu Oản đang thêm canh cho Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì lắc đầu , “Nếu để ngoài thấy còn công tử gia nhà chúng bất kính với cữu lão gia đó.”
Khi chuyện nàng cầm bát đặt mặt Uông Vĩnh Chiêu, nhẹ giọng với , “Ngài uống thêm một chén nữa , cái bổ khí.”
“Hả, bổ khí?” Uông Hoài Thiện thế cầm bát của duỗi qua , “Mẫu cũng giúp con thêm một bát , hai ngày con cũng thấy thở nổi.”
Trương Tiểu Oản thấy thì buồn , cũng múc thêm canh cho .
Uông Hoài Mộ vẫn luôn an tĩnh lớn chuyện thấy thì yên lặng gắp một miếng thịt lớn nhất, béo nhất trong bát của trong bát của đại ca , vì sợ hai ngày nay thở nổi nên cần bồi bổ. Gắp xong Hoài Mộ còn nở một nụ bao dung an ủi khiến Uông Hoài Thiện ngượng ngùng mà sờ sờ mũi.
Anh em Trương gia thấy thế thì nhịn , nhưng rốt cuộc đây là chuyện của Uông gia nên bọn họ cũng dám vượt qua Uông Vĩnh Chiêu mà quản. Lúc hai cúi đầu ăn cơm, nỗ lực ăn hết thịt chị gắp cho.