XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:28:39
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối tháng bảy, biên mạc càng thêm nóng bức lên, ba trấn đều thiếu nước. May mà đại quân dời núi cũng trở tới ít xe nước. Lại Đại Đông, Vân Châu và Thương Châu chi viện nên mới đến nỗi nước sinh hoạt.

Lúc bọn họ cũng đào mấy mạch nước ngầm sâu, cũng coi như giải khó khăn mắt. mỗi hộ chỉ dùng một mức nước nhất định là hai thùng mỗi ngày. Nếu ai thống khoái tắm gội một trận thì sợ là sẽ đủ.

Có điều bình dân bá tánh cũng để ý cái , chỉ cần đủ nước uống và nấu cơm thì chẳng ai oán một câu. cũng chỉ bình dân bá tánh nhưu thế mà thôi, cũng chút nhà giàu cần chú ý nhiều hơn. Bọn họ vắt hết óc hối lộ vị quân gia quản lý nước, thêm chút để dùng.

Phán quan Nghiêm hiên của Sa Hà trấn là cực kỳ khắc nghiệt, lúc ông phát hiện bên ăn đúng thì lập tức mang hành hình giữa phố, mỗi đánh 20 gậy. Đang đánh thì Uông Hoài Thiện và Uông Vĩnh Chiêu cưỡi ngựa qua. Thấy bọn họ tới lập tức dạt nhường đường.

Lúc Uông Vĩnh Chiêu một tiếng xoay xuống ngựa, bước tới chỗ phán quan, ghế chủ vị, nhàn nhạt , “Đánh tiếp.”

“Vâng, đánh tiếp.” Nghiêm Hiên giơ tay quát, tiếng gậy vang lên.

Đợi đánh xong Uông Vĩnh Chiêu mới hỏi, “Vì mà đánh?”

Nghiêm Hiên giải thích xong Uông Vĩnh Chiêu , “Rất .”

Dứt lời, dậy vỗ nhẹ vai phán quan, gật đầu mới lên ngựa tiếp. Trên đường Uông Hoài Thiện hỏi, “Ngài vẫn luôn tím nhiệm cấp như thế ?” Nhìn đánh xong mới hỏi nguyên do, như thế chứng tỏ tin tưởng vị phán quan .

Uông Vĩnh Chiêu nghiêng đầu qua, Uông Hoài Thiện biểu tình khuôn mặt che vải chắn cát của nhưng thấy vị phụ đại nhân nhàn nhạt , “Có thể bán mạng thì gì mà nghi ngờ?”

“Mẫu cũng như , nàng tin tưởng những hỗ trợ , thể họ lạnh lòng.” Uông Hoài Thiện xong thì trời, một hồi lâu mới hỏi cha , “Ngài xem thật nhiều đạo lý rõ ràng như thế nhưng kẻ thông minh nhất chịu hiểu chứ?”

“Bởi vì ông quan tâm thuộc hạ lạnh lòng ……” Uông Vĩnh Chiêu lãnh khốc mà thẳng , “Ông còn chuyện buồn lòng và quan trọng hơn cần để ý, ông đúng. ngươi , sướt mướt thể thống gì, uổng phí tâm mẫu ngươi với ngươi.”

Uông Hoài Thiện ném tới một cái xem thường, thuận miệng hứ một cái, gì. Hắn quên mất , sẽ cho đáp án cho thắc mắc nêu . Lúc chuyện, mắng thì chính là giáo huấn, tối hôm qua trúng tà mới nhận nhầm .

Hôm nay bọn họ về sớm, Trương Tiểu Oản đang rúc ở trong phòng trộm giày cho Uông Hoài Thiện. Con cả của nàng ở sâu trong Đại Hạ, mấy ngày nay nàng tìm đáng tin cậy hỏi xem giày Đại Hạ như thế nào. Nàng cho hai đôi mang theo nên mấy ngày nàng trộm việc, ai ngờ Uông Vĩnh Chiêu về sớm khiến nàng kịp trở tay.

Vốn dĩ nàng tiếng cửa mở thì còn tưởng là bà tử tới, ai ngờ tiến là Uông Vĩnh Chiêu. Trương Tiểu Oản choáng váng, thấy Uông Vĩnh Chiêu đang đánh giá , nàng theo bản năng che giấu. bàn lớn bày đầy vải và đế giày, cũng giấu . Cuối cùng, nàng ho hai tiếng, lên đỡ eo, đột nhiên nảy một sáng kiến mà “Ai da” một tiếng.

Uông Vĩnh Chiêu quét mắt cái bàn, cũng tới mà bình tĩnh nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-332.html.]

“Cái ……” Trương Tiểu Oản nhíu nhíu mày, nàng cũng thể giải thích nữa vì thế chút hổ đỡ đỡ cây trâm đầu, trong thời gian ngắn dám gì.Uông Vĩnh Chiêu tới, nhổ cây trâm xuống đó ánh mắt của Trương Tiểu Oản cắm cho nàng cho chuẩn nhàn nhạt , “Lệch.”

“Đa tạ ngài.” Trương Tiểu Oản đỡ eo hành lễ.

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu chút để ý mà lên tiếng, lướt qua cái bàn đầy đồ.

Trương Tiểu Oản thấy thế thì thở dài, trốn thoát nên luôn, “Ngài dứt lời , thế nào ngài mới đồng ý để hai đôi giày cho Hoài Thiện mang .”

“Thương lượng hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhếch miệng.

“Thì thế.” Trương Tiểu Oản xoay đổ nước, đưa cho , thấy uống xong nàng mới , “Lúc thấy khỏe mới , sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”

“Thế thì .” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.

“A?” Vốn trong lòng nàng còn tưởng vài câu nữa nhưng thấy thế thì Trương Tiểu Oản ngây .

“Ta đồng ý để ngươi ……” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay sờ sờ bụng nàng, “Nhớ kỹ, những việc khác quên, cũng để ảnh hưởng tới sức khỏe. Ngày mai thê tử của tiểu Sơn cũng sẽ tới đây để với ngươi.”

Trương Tiểu Oản thì lắc đầu, cuộc sống thái bình khiến nàng quên Uông Vĩnh Chiêu là ai cũng dùng .

Ngày kế vợ tiểu Sơn tức tới Sa Hà trấn, đồng thời mang theo mấy phong thư giao cho Uông Vĩnh Chiêu. Trong đó một phong thư nhà, là uông Vĩnh An tới Uông Quan Kỳ sợ là qua .

Uông Vĩnh Chiêu giao cho Trương Tiểu Oản xem, nàng chẳng gì, chỉ an tĩnh .

“Phải để Hoàng Sầm về một chuyến.” Uông Vĩnh Chiêu mặt bàn, chậm rãi một câu.

“Vâng.”

“Không hỏi vì ?”

Trương Tiểu Oản lắc đầu, , chẳng gì. Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nàng một cái, lặng im một hồi mới , “Lúc chúng thể về.”

Thế nên lão gia tử trong nhà cũng thể c.h.ế.t . Cho dù mạnh mẽ bắt buộc thì ông cũng cố đến khi cháu ông đời thì mới thể buông tay về tây. Lúc đây thể về nhà chịu tang .

Loading...