Ngày hôm Hoàng Sầm rời , Uông Hoài Thiện biến mất mấy ngày mang về một lão đại phu mù mắt. Sau mấy ngày cùng hai của ở trong sa mạc săn ưng, đó mang theo binh sĩ .
Lần khi dập đầu cho Trương Tiểu Oản và Uông Vĩnh Chiêu ở đại đường. Hắn cũng dập đầu với hai của , “Hoài Thiện may mắn vạn dặm, bước qua ít con đường, gặp ít mới là do kiếp cháu tích phúc nên đời mới đối xử như thế. Ông trời thương nên mới phái hai tới cữu cữu của cháu.”
Dứt lời, xoay đầu, cưỡi ngựa mang binh sa mạc, hề đầu. Nhìn , Trương Tiểu Oản ở yên lặng . Mỗi và nàng sinh ly đều giống như đang cắt thịt nàng, trừ bỏ nhẫn nhịn nàng cũng chẳng thể gì khác.
Trương Tiểu Bảo cùng Trương Tiểu Đệ đuổi theo cửa, khuất khỏi tầm mắt. Trương Tiểu Bảo xổm xuống, ôm đầu gối buồn bã phía , mãi tới khi cát bụi vó ngựa hất tung rơi xuống mới ngẩng đầu ảm đạm với em trai đang âm thầm rơi lệ của , “Cũng khi nào mới thể gặp một , lớn nhanh quá, chỉ cõng hai năm lớn.”
Trương Tiểu Đệ vươn ống tay áo lau nước mắt đỡ lên. Sau khi Trương Tiểu Bảo lên thì cũng em trai trở về. Ở nhà chính hậu viện, Trương Tiểu Oản chậm rãi nín , hai tiến thì đờ đẫn , “Các cũng ?”
“Qua mấy ngày bọn .” Trương Tiểu Bảo lập tức lắc đầu .
“Đi , đỡ cho thương tâm thêm một hồi.” Trương Tiểu Oản bọn họ, lẳng lặng , “Đồ chuẩn cho các ngươi, nhiều lắm, chỉ hai gánh. Đó là cho cháu trai và em dâu , đều cầm về, đừng đánh rơi.”
“Tỷ.”
“Đi ……” Trương Tiểu Oản xua xua tay, nhắm mắt .
Nhìn khóe mắt nàng nước mắt, em họ Trương cố nhịn hé răng. Ra đến bên ngoài hai chảy nước mắt, gánh hai gánh quà đến chợ hội họp với thương đội. Khi ánh mặt trời mới dâng lên lâu bọn họ theo sát Uông Hoài Thiện, rời khỏi Trương Tiểu Oản, về nhà của .
Từng đều , chủ viện cực lớn càng thêm trống trải. Trương Tiểu Oản sân viện trống rỗng nửa ngày mới đầu với nam nhân bên , “Có khi nghĩ bọn họ tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-333.html.]
Như thế nàng sẽ cần thương tâm.
*****
Sau khi lão đại phu mù tới dạy cho Trương Tiểu Oản một phương pháp hít thở, cũng khác biện pháp nàng dùng là bao. Sau khi thử qua nàng thấy phương pháp của lão đại phu hơn một chút nên cũng dùng cách của ông .
Đã nhiều ngày nay Uông Vĩnh Chiêu trầm mặc, Trương Tiểu Oản quấy rầy , chỉ giờ ngọ hôm nay nàng lấy canh quả mơ ngâm nước giếng lạnh mang thư phòng cho . Hộ vệ để nàng , nàng buông hộp đồ ăn xuống, hành lễ nhẹ nhàng , “Để đây.”
Uông Vĩnh Chiêu ngước mắt nàng một cái đó dậy khỏi ghế thái sư, lấy một cái ghế cho nàng đặt bên cạnh ghế của . Trương Tiểu Oản xuống đổ cho chén canh quả mơ đó dựa tay vịn của ghế, an tĩnh đó lên tiếng.Uông Vĩnh Chiêu uống canh lấy bút tin, vung bút xong lá thư nghĩ mãi cả buổi sáng. Phong kín thư gọi tới lấy nhàn nhạt với Trương Tiểu Oản, “Hoàng đế điều tra việc năm đó sử dụng mười vạn ngân lượng trưng binh, ba vị ngàn tổng năm đó theo tự sát khâm sai, tẩy ô danh.”
Dứt lời dựa lưng ghế, thở dài một đó ngẩng đầu cửa, biểu tình mỏi mệt. Trong Uông phủ thì Uông Quan Kỳ sống chết, cũ theo thì chết, Trương Tiểu Oản trong lòng còn che giấu bao nhiêu việc nữa.
Nàng yên tĩnh cùng một hồi mới mở miệng, “Ta gọi Bình bà tới chuẩn tiền giấy, ngài hầm rượu lấy mấy vò rượu để đêm nay uống với họ vài chén nhé.”
Uông Vĩnh Chiêu thì , xoay kéo tay nàng để lên mặt , qua một lúc mới “Ừ” một tiếng.
Đêm đó, Trương Tiểu Oản ở hậu viện bày bàn hương hướng về phía nam để Uông Vĩnh Chiêu lãnh tướng sĩ tế điện vong linh.
Giờ Tý Uông Vĩnh Chiêu trở về phòng, vùi đầu ở tóc nàng ngủ say chứ ngửa giường nhúc nhích khiến Trương Tiểu Oản đoán vài vẫn ngủ .
Nàng cho rằng là vì chuyện của Uông Quan Kỳ nên phiền lòng, ai ngờ còn việc khác. Mà chuyện tới hiện giờ chống đỡ thì nàng chống đỡ với . Nhiều năm nàng từng nghĩ bọn họ ngày .
Hắn gặp khó khăn thì vì tình nghĩa mấy năm nay nàng sẽ cùng trải qua khó khăn. Vào giữa tháng 8, biên mạc nóng bức mấy cơn mưa to, bá tánh trong trấn vui đến điên lên. Những lâu thấy mưa đều mưa dầm một buổi ướt sũng. Đợi hết mưa thì phong hàn tới, trong thời gian ngắn bao nhiêu phong hàn.