Trương Tiểu Oản tin tức thì hai vì phong hàn mà chết. Nàng gọi Thính quản gia và lão đại phu tới để Thính quản gia đến nhà kho lấy thuốc thể dùng đưa cho phán quan, còn lão đại phu nàng mời đến khám bệnh cho tại nhà.
Lúc lão đại phu còn mắng nàng một câu, “Lão phu mới hưởng phúc mấy ngày mà ngươi ném lão mù bán mạng.” Dứt lời ông rầm rầm khua gậy bỏ .
Lão đại phu miệng thối, nhưng y thuật . Ông ngoài khám mấy nhà, hạ mấy phương thuốc cũng coi như hữu hiệu, để khỏe mạnh cũng lây bệnh ho khan. Chỉ là dược liệu trong phủ dùng hết, dược liệu vận chuyển tới còn mất thêm hai ngày. Trấn lục tục chịu nổi mà c.h.ế.t mất bốn năm , thẳng đến khi dược liệu vận chuyển từ ngàn dặm tới thì mới đè ép trận ốm xuống.
Hai tháng nóng bức c.h.ế.t một ai, một trận mưa 7 chết. Uông Vĩnh Chiêu ở tiền viện bàn bạc với phán quan biện pháp quản thúc dân chúng, qua mấy ngày trở về hậu viện thì đổ bệnh.
Bệnh của tới rào rạt, đêm đó hít thì ít mà thở thì nhiều. Lão đại phu châm hơn mười kim mới khiến bình , nhưng thở vẫn mong manh. Đợi ngất , còn nguy hiểm sinh mệnh lão đại phu mới vung tay áo lau mồ hôi trán hướng về phía Trương Tiểu Oản , “Ngươi chuẩn quan tài cho luôn .”
Trương Tiểu Oản thì , “Ngài cái gì thế.” Dứt lời nàng cũng để ý cầm lấy khăn tay Bình bà tử nhẹ nhàng lau mồ hôi mặt cho Uông Vĩnh Chiêu.
“Ta chính là sự thật,” thấy nàng tin, lão đại phu tức giận ồn ào, “Hắn chỉ cần thế một nữa thì thần tiên cũng cứu mạng .”
“Phải ?” Trương Tiểu Oản lên tiếng, cầm khăn lau mồ hôi lạnh cho Uông Vĩnh Chiêu.
Thấy nàng bình tĩnh khác gì ngày thường, lão đại phu bẹp miệng mắng, “Ta là con trai ngươi mời tới xem bệnh cho ngươi. Vậy tâm của cũng hướng về ngươi, trong phòng đều là của ngươi, cũng sợ khác thấy. Kỳ thật c.h.ế.t là , ngươi còn trẻ, thể căn cơ kém, đợi sinh xong đứa nhỏ trong bụng sẽ chủ, gả ngươi……”
Trương Tiểu Oản thì lắc đầu, với bà Bảy, “Mau che miệng , mang ngài dùng bữa thôi. Người một khi đói là vớ vẩn.”
Lão đại phu còn cái gì nhưng Trương Tiểu Oản cũng để ý mà chỉ để bà Bảy và bà Tám kéo ông ngoài. Người , nàng mới Giang Tiểu Sơn lúc gấp đến độ mặt chút huyết sắc , “Ngươi đây.”
Giang Tiểu Sơn té ngã lộn nhào mà chạy tới quỳ xuống, chật vật lóc , “Phu nhân……”
“Hoảng cái gì?” Trương Tiểu Oản , “Manh đại phu thích giỡn cũng ngày một ngày hai, chẳng lẽ ngươi còn tin lời hươu vượn của ông ?”
Giang Tiểu Sơn lóc lắc đầu, lắc đầu quá mạnh nên nước mắt nước mũi văng . Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ lắc đầu với , “Đừng hoảng hốt, ngươi canh giữ ở đây, nhà kho lấy một cây nhân sâm. Nếu lão gia việc thì ngươi trói Manh đại phu tới là nếu khi trở về mà lão gia việc thì sẽ đoạt gậy của ông , ném ông sa mạc cho ưng ăn.”
Nói xong, nàng vẫy tay để Bình bà tử tới đỡ nàng tới nhà kho. Đợi tới mấy cánh cửa cuối cùng nàng tự cầm chìa khóa , tìm cái hộp nàng vài . Lúc nàng lấy cái kim quyết giữa cổ, mở hộp , lấy cây nhân sâm mấy trăm năm Uông Vĩnh Chiêu cất giấu để cứu mạng nàng .
Quay đầu nàng cầm nhân sâm tìm lão đại phu đang ăn cơm để ông . Lão đại phu ngửi ngửi, một lúc ông mới , “Cũng biện pháp nhưng sẽ dùng cả cây nhân sâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-334.html.]
“Ngài dứt lời .”
“Cây nhân sâm ích với ngươi, nếu đến lúc đó ngươi việc gì thì thể cứu ngươi một mạng.”
“Ngài mau .”
“Kể cả trong hoàng cung cũng tìm cây nhân sâm thứ hai tuổi .”
“Ngài .” Trương Tiểu Oản vội cáu .
“Cầm nhân sâm cắt thành 12 phần bằng , mỗi phần dùng lửa lớn nấu hai canh giờ, cứ mỗi canh giờ cho uống một , qua 12 canh giờ sẽ giúp qua ải .”
“Thính thúc,” Trương Tiểu Oản đầu gọi Thính quản gia một tiếng, “Ngài rõ ?”
Thính quản gia nghiêm túc , “Lão nô rõ từng chữ.”
“Vậy , đem lò lửa đặt trong viện của , để lửa.”
“Vâng.”
Trương Tiểu Oản dậy về sân. Nàng vài bước, lão đại phu nhếch tai một lát mới banh mặt với Trương Tiểu Oản, “Uông phu nhân, ngài vẫn nên ăn hộ thai mà lão phu đưa cho ngài , xem nếu còn kéo dài thì chính là một thi hai mệnh đó.”
Trương Tiểu Oản xong thì đầu ông , rõ ông mù thấy nhưng vẫn , “Ta nhất định sẽ ăn, lão , kỳ thật ăn một viên, ngài yên tâm .”
Nàng dứt lời thì hộ vệ chạy như bay , duỗi tay kéo lão đại phu . lúc thấy Trương Tiểu Oản thì lập tức buông lỏng tay, quỳ gối thất thanh , “Phu nhân, phu nhân, đại nhân ngài …… ngài ……”
“Ngài như thế nào?” Trương Tiểu Oản tự nhận là bình tĩnh hỏi một tiếng.
“Giang đại nhân để tiểu nhân tới báo đại nhân hình như thở nữa……” Nói đến đây hộ vệ của Uông Vĩnh Chiêu rống lên, nên lời.
Trương Tiểu Oản xong thì bụng đau xót, mặt tối sầm. Trong thời gian ngắn nàng mềm , ngã sang một bên.