Bình bà tử ở phía nàng vội đỡ.
“Dẫn đại phu qua .” Trương Tiểu Oản suy yếu kêu một tiếng.
Lúc hộ vệ mạnh mẽ ôm lão đại phu , Trương Tiểu Oản tại chỗ một trận mới lên .
“Phu nhân.” Bình bà tử thật sựu lo lắng mà kêu một tiếng.
Trương Tiểu Oản đỡ tay bà , hít sâu hai mới tỉnh táo chút , “Đỡ qua.”
Đi vài bước cửa thì thấy Đại Trọng nâng cỗ kiệu tới, khom lưng với nàng, “Ngài kiệu thôi.”
Trương Tiểu Oản gật đầu với đó lên kiệu. Đợi lên , vải mành rũ xuống cả nàng lập tức cong , vô lực ôm bụng.
“Bảo bảo lời nhé.” Nàng thấp giọng với đứa nhỏ trong bụng, hy vọng cùng nàng vượt qua cửa ải khó khăn .
Thân thể nàng thế nào thì tự nàng rõ. Lúc nếu đứa nhỏ thì nàng cũng sẽ theo . Tử cung của nàng hẳn là vấn đề, thấy đại phu rõ vấn đề cụ thể nhưng hẳn là đứa nhỏ liên quan tới sống c.h.ế.t của nàng. Kiếp nàng quá am hiểu y học nhưng vẫn ít nhiều đoán thể nàng dễ sinh sản, nếu đứa nhỏ nguy hiểm thì nàng cũng gặp nguy hiểm.
Lúc nàng thể việc gì, Uông Vĩnh Chiêu cũng thể. Hiện Uông Vĩnh Chiêu chính là trời của Uông gia, nếu còn thì Uông gia cũng sụp. Đến lúc đó còn bao nhiêu mệnh theo thì chẳng ai .
Hoài Mộ còn nhỏ, Hoài Thiện quá mức cá tính. Con cả của nàng chịu khổ như thế, nàng cam lòng để trải qua những khốn đốn trần thế, chỉ nguyện thể sải cánh bay cao. Nàng mang thêm gánh nặng cho , cho nên Uông Vĩnh Chiêu thể c.h.ế.t , cũng thể suy sụp, chống đỡ bầu trời cho Uông gia.
“Không thể, thể.” Trương Tiểu Oản hít sâu vài , vỗ về bụng, chậm rãi điều tiết hô hấp. Chờ hạ kiệu sắc mặt nàng vẫn tái nhợt nhưng khôi phục bình tĩnh ngày thường.
“Bếp lò đều chuẩn chứ?” Vừa xuống kiệu nàng hỏi Thính quản gia.
“Đã chuẩn xong, ngài xem.”
Trương Tiểu Oản lướt qua gọi, “Bà Bảy, bà Tám, mau giúp , đừng để xảy việc gì.”
“Vâng.”
Trương Tiểu Oản nâng bước về phía phòng ngủ, tới trong phòng thì thấy lão đại phu đang mắng nhiếc Giang Tiểu Sơn, “Ngu chết, ngu c.h.ế.t mà……”
“Làm ?” Trương Tiểu Oản , thấy giường lặng yên một tiếng động thì qua xuống thăm dò thở của thấy vững vàng mới đầu qua.
“Tiểu nhân khẩn trương nên thăm dò sai.” Giang Tiểu Sơn lắp.
“Lão gia việc gì thì .” Thấy lão đại phu còn mắng, Trương Tiểu Oản nghiêng đầu kêu Bình bà, “Đỡ Manh đại phu ngoài một lát.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-335.html.]
“Cứu xong thì đuổi hả?” Lão đại phu cả giận , thở hồng hộc.“Ngài ngoài , để mang đồ ăn sáng lên cho ngài, gọi Chân tới cùng ngài uống hai ly.”
“Như thế còn .” Lão đại phu vui vẻ , “Tìm lão Chân .”
Trương Tiểu Oản theo ông với Giang Tiểu Sơn, “Lão gia , ngươi dỗ Hoài Mộ, đừng để .”
“Tiểu nhân .” Giang Tiểu Sơn xoa xoa nước mắt , “Tiểu nhân sẽ dẫn công tử chơi với Cường Tử nhà tiểu nhân.”
“Đi .” Trương Tiểu Oản mỉm với .
Nghe thấy giọng nàng khàn khàn, Giang Tiểu Sơn lên tiếng nữa mà quỳ xuống dập đầu với nàng đó mới .
*****
Hai ngày Trương Tiểu Oản ngủ bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu đánh thức dậy. Vừa mở mắt thấy Uông Vĩnh Chiêu nàng , “Đánh thức ngươi ?”
Trương Tiểu Oản ngẩn một chút dậy, lúc Uông Vĩnh Chiêu đỡ nàng dậy.
“Ngài tỉnh ư?” Trương Tiểu Oản hỏi , “Ngài xem ngủ say đến ngài tỉnh khi nào.”
“Ta tỉnh một hồi……” Uông Vĩnh Chiêu lên gối, đón lấy khăn Giang Tiểu Sơn đưa qua, lau mồ hôi đầu đầu với nàng, “Còn mệt ?”
“Không mệt.” Trương Tiểu Oản lắc đầu.
“Đi lấy chút cháo đây.”
“Vâng.” Bình bà tử đáp lời.
“Hoài Mộ ?” Trương Tiểu Oản mở miệng hỏi Giang Tiểu Sơn.
“Công tử đang cùng học bài, lão gia bữa tối mới gọi công tử tới cùng dùng bữa.” Giang Tiểu Sơn nhỏ giọng đáp.
Mới chỉ hai ngày, Giang Tiểu Sơn vốn béo gầy xuống, lộ khuôn mặt thanh tú khi còn trẻ của . Lúc chuyện nhỏ nhẹ, chút giống với lúc Trương Tiểu Oản mới gặp .
“Vậy là .” Trương Tiểu Oản một cái gật đầu .
Mắt thấy nàng xong xuống đất, Uông Vĩnh Chiêu ngăn , “Lại với thêm một lát nữa.”
“Ta đổ chén nước cho ngài.”
“Để hạ nhân .” Uông Vĩnh Chiêu vén tóc cho nàng đó nhắm đôi mắt mệt mỏi .