Phò mã tránh ánh mắt , rơi cúi đầu nhíu mày, đôi mắt cái xe cực kỳ bất mãn.
“Phu nhân bệnh ? Thế , mau đưa lên xe, cong chúa nàng mang tới ít thuốc từ trong cung……”
“Không cần, trong phủ của thần cũng thánh thủ, dám lãng phí bí dược trong cung của công chúa.” Uông Vĩnh Chiêu cắn răng một câu cuối cùng, giống như nghiến răng nghiến lợi .
“Công chúa thì ngài mau về thôi.” Bà tử dò đầu .
Uông Vĩnh Chiêu lập tức ôm mất, một khắc áo choàng của gió to thổi tung, Tư Mã phò mã áo choàng của sắc bén tung bay trong gió, đống tóc bạc sáng chói quá mức dọa của , đôi mắt nhịn kịch liệt co rút . Uông tướng quân sợ là sẽ chịu để yên.
Hắn đầu qua liếc xe ngựa, đó mặc kệ bà tử ló đầu gì đó mà xoay bước nhanh tới chỗ con ngựa. Hắn lên ngựa nhàn nhạt với thị vệ của công chúa, “Ta sẽ về trạm dịch, xin đợi công chúa đại giá.”
Dứt lời dẫn mất, ném nữ nhân phía . Cho dù đứa nhỏ trong bụng nàng là của thì ? Hắn thể để một nữ nhân ai cũng là chẳng còn sạch sẽ gì sinh con trai trưởng của .
Đến xe ngựa nhà Trương Tiểu Oản lập tức tỉnh , tùy ý để Uông Vĩnh Chiêu gỡ áo choàng của xuống bao cả nàng . Nàng cầm canh gừng bà tử mang tới uống cạn sạch đó mới khổ nam nhân đang lạnh mặt .
“Ngài hồi phủ qua ? Hoài Nhân ?” Trương Tiểu Oản lời mới giọng gió thổi đến khàn khàn thành cái gì.
“Phu nhân, ngài uống thêm chút nước mật ong nhuận giọng.” Bình bà đưa cho nàng một ly nước mật ong mới pha. Trương Tiểu Oản đón lấy, cái tay cầm chén nhất thời sức, cứ thế run lên.
Nàng mới định tay thì cái ly lấy , lúc Uông Vĩnh Chiêu lấy cái ly kề bên miệng nàng.
Uống nửa ly Trương Tiểu Oản nhẹ lắc đầu đẩy cái ly . Có nước mật nhuận họng thì giọng nàng mới hơn một chút, “Ta hỏi ngài đó, ngài về phủ xem con ?”
Nhìn Trương Tiểu Oản nhọc lòng lo lắng cho con Uông Vĩnh Chiêu gì mà chỉ chằm chằm cái khăn che mặt của nàng. Trương Tiểu Oản thấy gì thì bất đắc dĩ thở dài, đó dựa trong lòng n.g.ự.c .
Xe ngựa chạy nhanh, qua một hồi về đến trong phủ. Đợi đến trong phủ Trương Tiểu Oản mới Hoài Nhân một canh giờ, đến thở hổn hển, mắt vẫn đang rơi lệ.
Trương Tiểu Oản còn ở nhà ngoài thấy tiếng nức nở của . Chờ đến trong phòng nàng ôm lấy , thấy chằm chằm nàng. Lúc mới chậm rãi nín , nàng cũng coi như thở dài một , nén chua xót trong đáy lòng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-346.html.]
Lúc bà Bảy đỏ mắt tới , “Sau khi ngài nửa canh giờ thì công tử . Nô tỳ ôm đến đặt giường trong phòng ngài thì tiểu công tử nín một hồi nhưng đó cho đến tận bây giờ.”
Trương Tiểu Oản “ừ” một tiếng, miễn cưỡng với bà , đón lấy cái khăn bà đưa cẩn thận lau mặt cho Hoài Nhân.
Mới Uông Vĩnh Chiêu ngừng ở ngoài cửa dặn dò , lúc tới thấy nàng cố gượng thì một lời qua. Đợi nàng lau mặt xong cho đứa nhỏ mới ôm con trong tay.
Nhìn thấy cha, cái đồ vô sỉ Uông Hoài Nhân lập tức hé miệng lộ cả lợi thịt phấn hồng, khác gì cái mũi và đôi mắt còn đỏ của lúc .
“Nói với bên ngoài là ngươi bệnh, đến mười ngày nửa tháng thì khỏi .” Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu con, che giấu chua xót trong giọng , sắc mặt bình thản .
“Đã .” Trương Tiểu Oản qua thấy kẻ vô cha ôm thì đang tít, lúc khóe miệng nàng mới buông lỏng xuống.
Thấy sắc mặt nàng còn miễn cưỡng nữa Uông Vĩnh Chiêu mới vươn một tay khẽ vuốt mặt nàng. Ngón tay cảm nhận mặt nàng lạnh thì nhàn nhạt , “Đợi lão mù tới thăm mạch xong ngươi ngâm nước ấm lên giường nghỉ ngơi , sẽ tự trông trừng Hoài Nhân.”
“Đã .” Trương Tiểu Oản mới dứt lời thì lão đại phu mù tới.
Đại phu thăm mạch xong thì bốc thuốc. Sau đó Trương Tiểu Oản tắm gội uống thuốc và nghỉ. Nàng nghỉ đến giờ Dậu, lúc mặt trời xuống núi mới tỉnh trang điểm nhà chính. Lúc bà Tám từ bên ngoài nhỏ giọng bên tai nàng, “Công chúa tới phủ thăm ngài nhưng mới lão gia mời về, còn đang ở cửa.”
Trương Tiểu Oản thấy thế thì gì, chờ cắm xong trâm cài đầu nàng mới dậy ngoài cửa, trong miệng gọi, “Gọi Thính quản gia tới gặp .”
Thấy vẻ mặt nàng hờ hững, bà Tám theo phía nàng cúi đầu đáp “Vâng” đó bước nhanh đến tiền viện. Thính quản gia tới nhà chính thì nàng mời ông xuống. Trương Tiểu Oản trực tiếp mà với ông , “Mấy ngày nay lão giao chuyện gì ngài mau với để tính toán trong lòng.”
Thính quản gia vẫn cong eo, suy tư một hồi mới kể hết chuyện Uông Vĩnh Chiêu dặn dò hai ngày và hôm nay cho Trương Tiểu Oản . Mấy ngày hôm Uông Vĩnh Chiêu tặng nữ nhân qua, hiện nay vứt thai c.h.ế.t lưu của dê bò tới chỗ nàng .
Trương Tiểu Oản thấy thế thì trong lòng lạnh lẽo, trượng phu của nàng quả nhiên hổ là kẻ c.h.é.m g.i.ế.c ngàn , cực kỳ am hiểu việc đ.â.m đúng chỗ đau nhất của khác.
Nàng gọi Thính quản gia tới vốn là nêu biện pháp để cho vị công chúa cực kỳ thích gây phiền hà cho nàng một bài học. ông xong nàng ngậm miệng.
Nàng mà ác hơn chứ.