XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:47:24
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng cao ngạo nóng nảy, quả thật cũng cẩn thận chèo chống con thuyền vạn năm. Nàng sự trầm , trong lòng luôn tính toán về tình thế, quả thực đáng quý, khó tránh nàng thể một đường bình yên tới tận giờ.

Trương Tiểu Oản vốn đoán Uông Vĩnh Chiêu thể trở về tháng bảy , ai ngờ cuối tháng về. Sau khi ở nhà ngủ một đêm vội vàng tới binh doanh.

Trương Tiểu Oản thấy vội vàng thì nhất định chuyện gì. Sáng sớm nay Uông Vĩnh Chiêu ngoài, đến hai canh giờ Giang Tiểu Sơn trở về lấy đồ đạc. Nàng thấy thì gọi hỏi vài câu, thấy Giang Tiểu Sơn mở miệng nhiều lời thì nàng đoán đây việc nàng thể nhiều lời vì thế cũng hỏi nữa.

Giang Tiểu Sơn phu nhân từ đến nay cũng khó xử hạ nhân. Thấy nàng hỏi nhiều ngược khiến cảm thấy tâm thần khó an, khi vặn xoắn tay một hồi cáo lui. đó nhẹ giọng vài câu, “Nam Cương bên xảy chuyện.”

“A?” Trương Tiểu Oản mờ mịt.

Giang Tiểu Sơn thấy vẻ mặt nàng khó hiểu thì thật sự đành lòng giấu diếm nàng. Hơn nẵ nàng là phu nhân, thể , thế nên cũng nhẹ giọng , “Tiểu nhân cũng ý các đại nhân là gì, cũng phía ……”

Hắn cẩn thận duỗi tay chỉ chỉ lên trười tiếp, “Không đó ý gì, nhưng theo ý của đại nhân nhà chúng thì sợ là Thiện Vương sẽ lĩnh quân qua đó……”

“A?” Trương Tiểu Oản lúc quả thật kinh ngạc, nhịn kinh hoảng.

“Ai, ai, ngài đừng gấp gáp……” Thấy nàng kinh hoảng, Giang Tiểu Sơn cũng nóng nảy, liên tục , “Ngài sợ cái gì chứ? Bây giờ đại nhân đang giúp Thiện Vương luyện binh ? Đến lúc đó Thiện Vương lĩnh binh nhà chúng đánh giặc, ngài cần lo?”

“Nam Cương là chỗ thế nào?” Trương Tiểu Oản chút hoảng hốt, vịn chặt lấy ghế, gân xanh đều nổi lên.

“Cái tiểu nhân cũng nhiều lắm,” Giang Tiểu Sơn vò đầu, mặt khổ sở đỏ bừng, “Tiểu nhân lén các tướng quân thì nơi đó tộc lùn, da đen, nhưng thủ cực nhanh, còn cực kỳ am hiểu đánh lén.”

Nói đến tận đây cũng tự quá nhiều, sợ đại nhân nhiều sẽ mắng nên nhanh chóng hành lễ và cáo lui xuống. Lúc tới ngoài cửa cũng ghét nhiều miệng, đầu thể nào cũng đại nhân phạt vì thế vẻ mặt đưa đám, vội vàng trở về viện của tố khổ với vợ.

Vừa đến nhà, thấy vợ đang ở trong viện phơi ớt khô, đóng cửa chạy bước nhỏ qua kéo tay vợ , “Hoa Quế nhi, sợ là đại nhân mắng mất thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-354.html.]

“Chàng sai việc gì hả?” Vợ Tiểu Sơn kinh ngạc hỏi, cuống quít rút tay lấy khăn lau mồ hôi trán cho , đó giơ tay lấy tay nải đang đeo.

“Ai……” Giang Tiểu Sơn thở dài, thấy vợ quan tâm thì chuyện phiền lòng tiêu tan hết. Hắn mở tay nải với nàng, “Ngày hôm qua về vội quá nên quên lấy tay nải từ chỗ Phương Tác Nhi. Đây là mới qua chỗ cầm về, bao kẹo đường là của con trai chúng , bên cạnh đều là của nàng. Chớ cho ai, cái nàng tự giữ mà dùng.”

Vợ Tiểu Sơn thế thì buồn , lườm một cái mới cầm tay nải tới chỗ bàn đá mở , thấy bên trong một cây trâm cực , ngoài còn kẹo mạch nha, một bao hoa quế đường mà nàng thích ăn. Lúc nàng khỏi cắn môi, thẹn thùng nở nụ .

Thấy bộ dáng nàng cố nén vui vẻ, Giang Tiểu Sơn cũng ha hả nở nụ . Hai đỏ mặt , chẳng ai nhớ tới câu đầu tiên của lúc mới về.

Bên Trương Tiểu Oản Giang Tiểu Sơn thì hoảng hốt một trận, nửa ngày mới bình tĩnh .

Đến chiều Giang Tiểu Sơn tới lấy tay nải, nàng thấy vẫn mãi cúi đầu dám thì dở dở mà lắc đầu bật . Giang Tiểu Sơn lấy tay nải , nhưng tới cửa Bình bà tử véo tai dạy dỗ, “Phu nhân ngươi cái gì hả? Không ngẩng đầu chuyện với phu nhân ?”

“Bà bà, đau, ngài nhẹ nhàng, ai nha, ngài nhẹ chút.” Giang Tiểu Sơn che lỗ tai la oai oái, giãy dụa vài cái mới tránh . Lúc đầu hành lễ với Trương Tiểu Oản, xin nàng thứ chuồn nhanh như chớp.

“Sao bao nhiêu năm nay cứ một bộ con khỉ thế nhỉ?” Bình bà tử lắc đầu tới chỗ Trương Tiểu Oản, đỡ cánh tay nàng, , “Ngài thu dọn non nửa ngày , nên nghỉ ăn cơm thôi.”

“Ai.” Trương Tiểu Oản gật gật đầu, vài bước với bà , “Hoài Thiện một hồi gửi thư tới.”

“Đầu tháng bảy mới gửi tới một lá thư, đến hôm nay cũng qua 20 ngày, quả thật một thời gian.” Bình bà tử tính tính .

“Thì thế.” Trương Tiểu Oản gật gật đầu.

Nói xong nàng lên tiếng nữa, Bình bà tử thấy khuôn mặt trầm tĩnh trong ánh hoàng hôn của nàng thì khẽ thở dài trong lòng.

Vị phu nhân một khi nhớ tới con cả thì trong lòng lúc nào cũng ẩn giấu nhiều tâm sự. Mặt mày nàng là trầm tĩnh ai hiểu , lo lắng cũng hiện rõ rệt. Khó trách đại nhân cho nàng quá nhiều chuyện của Thiện Vương, nếu dù Thiện Vương chỉ đau sốt nàng cũng sẽ lo lắng đến cả đêm ngủ .

Loading...