XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-01-09 01:37:55
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chờ nàng giúp tắm sạch xong Uông Vĩnh Chiêu mới hít sâu một mở bừng mắt về phía nàng.
“Ngài dậy .” Trương Tiểu Oản vội ngoài mặc áo khoác cho đó cầm khăn bọc . Giúp mặc quần áo tới bên giường, lúc nàng mới vội vàng tắm rửa. Tuy thế Uông Vĩnh Chiêu ở trong phòng đập vỡ cái ly, còn quăng sách, động tĩnh lớn đến nỗi bên nàng cũng thấy.
Trương Tiểu Oản vội vàng quấn mái tóc dài lên qua , thấy đang kéo cổ áo nàng mặc cho thì thở dài qua , “Sao ngài yêu quý bản chút chứ?”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, đợi nàng tới gần lập tức ôm chặt lấy nàng ngửi mùi tóc nàng.
“Tóc còn lau , đợi lau khô ngài hẵng ngủ.” Trương Tiểu Oản ngáp một cái, “Trước khi ngài về nghỉ một lúc .”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu mở miệng lời , giọng vẫn lạnh như băng, nhưng bàn tay ôm nàng lỏng . Một lát , , “Ta đau đầu thật sự.”
“Uống chút nước ấm nhé.” Trương Tiểu Oản sờ sờ trán , xoa nhẹ vài cái .
Bên Bình bà tử vội vàng rót nước ấm, Trương Tiểu Oản đón lấy đút cho Uông Vĩnh Chiêu uống xong mới đầu với nàng, “Ngươi cũng nghỉ ngơi , ngày mai còn vội một ngày, để bà Bảy và bà Tám nghỉ vài ngày.”
“Nô tỳ .” Bình bà tử hành lễ lui xuống.
Chờ trong phòng chỉ hai bọn họ, Trương Tiểu Oản đùi Uông Vĩnh Chiêu cầm khăn lau tóc cho , miệng chậm rãi hỏi, “Ngài nghỉ ngơi , sáng mai tỉnh mà vẫn đau thì mời đại phu tới đây khám và kê đơn cho ngài.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nàng, duỗi tay sờ sờ cánh tay của nàng, thấy chút lạnh thì duỗi tay lấy áo choàng lông cáo đặt ghế bao lấy cả nàng. Trương Tiểu Oản với , môi khẽ hôn lên trán , gì mà chỉ tiếp tục lau tóc cho .
“Ông vẫn cùng đối nghịch.” Uông Vĩnh Chiêu mặt nàng, hờ hững câu .
“Ai?” Trương Tiểu Oản chút để ý hỏi.
“Hoàng Thượng.”
“Bởi vì kiêng kị ngài ?”
“Đây là một nguyên nhân.” Uông Vĩnh Chiêu nhắm mắt nhàn nhạt , “Thứ hai là vì ngươi nuôi lớn Thiện Vương, cũng theo Uông gia những ngày mưa gió nhưng ngươi vẫn tồn tại.”
“Cái thì liên quan gì?”
“Hoàng Hậu chết, mà ngươi vẫn sống.” Đây là nguyên nhân. Hắn suy nghĩ thật lâu mới cẩn thận nghĩ vì lúc hoàng đế còn đưa mỹ nhân tới cho chứ dùng kế khác buộc khuôn khổ. Hoàng đế kiêng kị , quen , càng vui vẻ.
“Sao thế?” Trương Tiểu Oản thì , “Ông là vị hoàng thượng chí công vô tư, về tư tình so đo với ngài ?”
“Ông cô độc.” Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng ngã xuống giường, duỗi tay vuốt mái tóc ướt của nàng. Hắn nàng dù mệt mỏi mà đôi mắt vẫn đen bóng tiếp, “Ông là hoàng đế, nhưng còn Hoàng Hậu ông ấm lạnh, đau lòng ông , vì thế hoàng đế thực cô độc.”
“ ?” Trương Tiểu Oản ngừng thật lâu mới hai từ . Nàng hỏi Uông Vĩnh Chiêu cũng từng cô độc . Bởi vì nếu từng cô độc hiểu Tĩnh Hoàng đến thế. Nàng cũng nàng chẳng thấy Tĩnh Hoàng đáng thương. Trên đời nhân quả tuần , chẳng ai chạy thoát . Cho dù là Trương Tiểu Oản nàng bởi vì lúc tham sống, sinh con khỏe mạnh nên cũng vẫn vận mệnh thao túng mà về phía đấy thôi.
Hiện giờ tới nước nàng chẳng năng lực thoát . Nàng mệt mỏi đến độ nghĩ cũng nghĩ mà chỉ nguyện nghĩ tới những việc khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng. Ngày mai nàng thể thấy vợ của Tiểu Lão Hổ, Hoài Mộ và Hoài Nhân sẽ tới thỉnh an nàng. Kể cả Uông Vĩnh Chiêu cũng sẽ vì thể diện của nàng và lộ vài phần nhu hòa với Hoài Thiện và vợ .
Mà xa xôi nơi kinh đô Tĩnh Hoàng lẽ sẽ vì Uông Vĩnh Chiêu lời mà tức giận, khả năng sẽ nghĩ càng nhiều cách để gây khó khăn cho lão thần . Cũng khả năng ông sẽ mỹ nhân lòng hơn Hoàng Hậu, ấm lạnh, ông đau lòng. Từ đây tưởng niệm của ông với Hoàng Hậu chỉ còn là vài phần đau lòng ngẫu nhiên nghĩ tới.
Đây là vận mệnh, chỉ thể về phía , đường rút lui, cũng gì để hối hận. Ai cũng mệnh của , cho dù là Hoàng Thượng.
Ngày nghỉ ngơi gần hai canh giờ đó Trương Tiểu Oản rời giường rửa mặt uống nước mật nhuận họng mới trang điểm chải chuốt đó đánh thức Uông Vĩnh Chiêu.
Kỳ thức lúc nàng rời giường nửa tỉnh, lúc thấy nàng tới gọi thì trợn mắt nhíu mày , “Con dâu ngươi chạy ?”
Trương Tiểu Oản khẽ, “Tại mong lâu quá nên chút sốt ruột, ngài giúp đỡ , đừng mắng nữa.”
Uông Vĩnh Chiêu kiên nhẫn nhưng vẫn để nàng hầu hạ mặc quần áo xong xuôi. Lúc Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân cũng tới. Hoài Nhân thấy Uông Vĩnh Chiêu thì tay nhỏ duỗi tủi gọi , “Phụ ……”
Uông Vĩnh Chiêu vội ôm , Hoài Nhân thấy cha hôm qua cũng ôm nào nên bây giờ vội hung hăng cắn một mồm to lên chóp mũi cha . Thấy cha kêu đau mới lòng nhếch môi bật , đôi tay ôm cổ Uông Vĩnh Chiêu , “Cha đau, để con thổi thổi.”
Dứt lời phùng má thổi một thật to, nước miếng bay đầy mặt Uông Vĩnh Chiêu. Hoài Mộ thấy thế thì lắc đầu với Trương Tiểu Oản, “Mẫu , chơi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-384.html.]
Hoài Nhân lúc thấy cả mặt Uông Vĩnh Chiêu là nước miếng của thì khanh khách xa. Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt lườm một cái, thấy sợ chút nào thì khóe miệng cũng nhếch lên.
Trương Tiểu Oản nhanh chóng kéo Uông Vĩnh Chiêu xuống lau mặt cho đó ôm Hoài Nhân đến trong n.g.ự.c đánh m.ô.n.g mắng, “Con cái đồ trứng thối , hôm qua con nghịch ngợm mà ai mắng, hôm nay thỉnh an phụ còn phun nước miếng đầy mặt phụ , xem đánh con !”
Dứt lời nàng đánh m.ô.n.g vài cái, Hoài Nhân đánh đau, miệng ngậm ngón tay giả vờ vài tiếng, đó gọi cứu binh, “Phụ , Mộ ca ca, Hoài Nhân đánh m.ô.n.g đau quá, mẫu độc ác đánh Hoài Nhân!”
Trương Tiểu Oản cho tức điên lên, tức giận nhét tay Bình bà bà với bà , “Bắt cửa một nén hương, dám nghịch nữa thì lấy gậy đánh!”
Thấy phạt , Hoài Nhân lập tức vọt tới chỗ cha , tiếc là Trương Tiểu Oản dự kiến mà chắn đằng Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu bất đắc dĩ, chỉ thể để kéo ngoài cửa phạt.
Ở tiền viện quản con thế nào là việc của nhưng ở hậu viện phụ nhân phạt con thế nào thì cũng chịu.
“Phụ hư!” Thấy Uông Vĩnh Chiêu cứu , Hoài Nhân Bình bà tử ôm còn tức giận mà trách Uông Vĩnh Chiêu. Lúc thấy Hoài Mộ lắc đầu thì lập tức vung nắm tay nhỏ múa may mắng cả , “Mộ ca ca cũng hư, đồ trứng thối, để mẫu cũng phạt .”
Hắn còn nhỏ, lời rõ lắm, Trương Tiểu Oản cẩn thận mới hiểu đang cái gì. Sau khi xong nàng bất đắc dĩ với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài còn tùy nữa thôi, nếu cứ để mặc cái tính tình của dạy thì về sẽ thành dạng gì.”
Nói xong nàng kéo Hoài Mộ qua, trìu mến mà vuốt tóc của , “Ít nhiều con trông , hôm qua mang theo vất vả lắm ?”
“Không hề, Hoài Mộ vất vả.” Uông Hoài Mộ lắc đầu , “Con chỉ dẫn và vài vị sách nửa ngày, nhưng một nửa ngủ, con chỉ cần trông chừng để đừng đá chăn là .”
Trương Tiểu Oản thế thì lắc đầu bật , lúc Uông Vĩnh Chiêu ở cạnh cửa con trai út mặt đầy tức giận nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ mà dựa tường. Hắn đành lòng nhưng nghĩ tới phụ nhân nghiêm khắc dạy con thì chỉ đành khẽ thở dài, đầu về bế Hoài Mộ lên với , “Chờ đến tháng giêng phụ sẽ mang con núi tập săn.”
“Thật sự?” Uông Hoài Mộ thế kinh ngạc vui vẻ hỏi.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu, Uông Hoài Mộ lập tức ôm cổ thở dài, “Phụ thật , ngày ngày đều nhớ tới con.”
Uông Vĩnh Chiêu thì chút hờ hững mặt biến mất, ánh mắt ôn nhu về phía Uông Hoài Mộ, vươn tay sờ sờ tóc của . Đây là con , một đứa ngoan ngoãn, một đứa bướng bỉnh, kể cả đứa con cả cũng trí dũng song . Hoàng đế đẩy tới biên cương nắm giữ , đừng trách tuân lệnh.
Có khôn ngoan nào triều đình to lớn qua là quan mới lên, ba năm mười năm thì chẳng ai năng lực thế nào. Mà bên thì càng mưa gió thất thường, mùa màng khi khi , rốt cuộc triều đình chịu nổi một cuộc đại can qua nữa .
Hắn ở nơi biên thùy, chỉ cần Tĩnh Hoàng quá đáng thể phản, chẳng qua quá hoàng đế mà thôi. Thiện Vương kinh, nàng dâu mới cưới của cũng theo đây là nhượng bộ lớn nhất của , mà cũng là thành ý lớn nhất của với hoàng đế.
Thiếp thất hoàng đế cho chắc chắn thể nhận. Nếu nhận thì sẽ chứng tỏ thanh danh trung thần, nhưng hoàng đế sẽ chịu dừng tại đó. Ông sẽ ngừng nghỉ nhét cho , trừ phi Uông Vĩnh Chiêu cũng sống bằng c.h.ế.t giống ông .
Hắn thể lui, nếu hoàng đế bất mãn bọn họ chỉ một đường, đó chính là đánh . Đến lúc đó can qua nổi lên thì , phụ nhân nàng sẽ cùng lội qua hoàng tuyền kìa. Còn hai đứa con của , kể cả đứa con cả cũng đều sẽ an bài thỏa đáng. Vạn nhất đến cảnh thì bọn họ sẽ mang theo binh lính và vàng bạc châu báu cho tới nơi thể sinh tồn.
Tốt nhất là hoàng đế đừng mà bức , thật sự tới bước , ai tổn thương lớn hơn sẽ .
Ôm con trai, Uông Vĩnh Chiêu càng âm trầm hơn, Trương Tiểu Oản thấy thế thì qua ôm Hoài Mộ lòng, ngó lơ hung ác trong đáy mắt , như việc gì mà với Hoài Mộ ngây thơ gì, “Đợi lát nữa sẽ gặp tẩu tẩu, con vui ?”
“Con đại ca tẩu tử thật là ……” Hoài Mộ đỏ mặt , “Chỉ kém mẫu một chút, thật hông.”
Bên Thiện Vương cũng đang chuẩn rời phòng, Mộc Như Châu khẩn trương mà ở cửa, chờ cùng nàng qua chỗ chồng. Uông Hoài Thiện chọn tới chọn lui mấy hộp đá quý mới lấy hai hộp ý giao cho Binh Tiểu Cửu , “Tiểu Cửu ca, lấy hai hộp , ngài giúp cầm.”
Binh Tiểu Cửu hì hì cầm lấy hai cái hộp ngoài. Lúc Uông Hoài Thiện mới trở bên cạnh Mộc Như Châu, cúi với nàng, “Để nàng chờ lâu hả?”
Mộc Như Châu liên tục lắc đầu, khẩn trương đến lời. Thấy đôi mắt nàng chút sốt ruột, Uông Hoài Thiện vươn tay ôm ôm nàng , vỗ vỗ lưng yêu thương mà , “Chớ sợ mẫu , nàng là mẫu , chắc chắn sẽ yêu thương nàng giống như .”
Mộc Như Châu lời thì khẩn trương , cẩn thận nuốt nuốt nước miếng mới , “Không sợ mẫu , mà là……”
Uông Hoài Thiện lúc mới bừng tỉnh đại ngộ , “Sợ phụ đại nhân ?”
Mộc Như Châu cúi đầu.
“Chắc là nàng ai phụ đại nhân thích ?” Uông Hoài Thiện xoa vai nàng .
“Không .” Mộc Như Châu lắc đầu .
“Nhất định là đám ca ca của lén với nàng.” Uông Hoài Thiện để bụng , “Bọn họ đều thích bậy, cần tin.”
Mộc Như Châu thì gật đầu, rằng tin là bà ngoại báo cho nàng . Bà ngoại , ở trong đêm tối , nam chủ nhân của Uông gia một đôi mắt như ma quỷ g.i.ế.c , bên trong chút tình cảm nào. Nàng thể lo lắng cho vị phu quân yêu thương của .