XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-01-09 01:39:26
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường Uông Hoài Nhân rúc trong n.g.ự.c Trương Tiểu Oản, bắt đầu mở miệng tấn công nàng. Lúc thỏ thẻ với nàng, “Hoài Nhân sẽ lời.”

“Hử?” Trương Tiểu Oản , giọng hoài nghi.

“Mẫu đừng đánh m.ô.n.g nhé, nhé!” Uông Hoài Nhân nũng , thậm chí để mê hoặc nên còn hôn nàng một miếng.

“Con mà lời thì vẫn đánh.” Trương Tiểu Oản hề d.a.o động, nàng chậm rãi với , “Không lời, chịu học thì đánh. Hôm nay mẫu chỉ đánh mông, phạt con dựa tường, ngày mai mà lời thì sẽ để con ngủ một , cho Mộ ca ca ngủ với con nữa, để con ngủ một trong phòng.”

Uông Hoài Nhân thế thì trừng mắt thật lớn, vung tay lên đánh Trương Tiểu Oản, nhưng gương mặt tươi của nàng, ôm chặt lấy cổ nàng, ở trong n.g.ự.c nàng cọ tới cọ lui, bộ dạng phiền não cực kỳ.

Uông Hoài Mộ Uông Vĩnh Chiêu nắm tay lập tức than dài, buông tay cha duỗi tay với Trương Tiểu Oản , “Mẫu để con ôm Hoài Nhân thôi.”

Hoài Nhân thì lập tức xoay duỗi tay với . Hoài Mộ dùng sức ôm lấy để xuống đất tự . Hai em nắm tay , đầu chụm nhỏ giọng , “Đệ lời ? Buổi tối Mộ ca ca sẽ mang tới tìm đại ca xin kẹo ăn.”

“Vâng, Hoài Nhân lời.” Uông Hoài Nhân há miệng , lấy tay móc quả mơ đang ngậm trong mồm cắn một nửa còn một nửa nhét miệng , cực kỳ lấy lòng. Uông Hoài Mộ nuốt nửa quả mơ chua ngọt xuống, lắc lắc đầu giống như bất lực, tay dắt em trai bên cạnh cha.

Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu về phía bọn họ, thấy đôi tay tuyết trắng bụ bẫm của hai em đang nắm chặt lấy , hai đứa nhỏ cũng về phía thì trong mắt tràn đầy ôn nhu. Lúc Trương Tiểu Oản tới bên cạnh nhẹ khoác tay nhẹ giọng với Bình bà.

Lúc Đại Trọng từ một khác đầu tới, khi thỉnh an báo, “Láo thái gia, lão phu nhân đều ở nhà chính, cữu lão gia cũng đều tới đủ , đang chờ qua.”

“Sớm như ?” Bình bà hỏi, “Phu nhân thể muộn một chút ?”

“Lão thái gia cùng lão phu nhân sáng sớm dậy……” Đại Trọng , “Bọn họ gặp cháu dâu sớm nên vội qua.”

“Thật là khó lão nhân gia.” Bình bà .

“Còn .” Đại Trọng phụ họa.

“Thân thể phụ ngươi đỡ ?” Trương Tiểu Oản mỉm hỏi.

Đại Trọng vội khom lưng đáp, “Đã hơn, ngài dặn dò nên buổi sáng phụ tiểu nhân chỉ nghỉ ngơi, buổi chiều mới qua thỉnh an lão gia và ngài cùng Thiện Vương.”

“Ai, vội.” Trương Tiểu Oản cũng Thính quản gia là mệt quá mà bệnh, “Hôm nay cần tới cũng , tóm mấy ngày nay Đại công tử đều ở nhà, chờ ông khỏe hơn thì thỉnh an cũng vội.”

“Ai, cái ……” Đại Trọng chút do dự.

Trương Tiểu Oản phất tay với đầu Uông Vĩnh Chiêu, thấy thế Uông Vĩnh Chiêu cũng nhàn nhạt với Đại Trọng, “Bảo ông nghỉ ngơi, đại phu kê đơn thuốc, nếu thuốc thì tới chỗ phu nhân lấy.”

“Đều ,” Đại Trọng cúi đầu thấp giọng , “Cũng nhờ ngài và phu nhân lo lắng, hai ngày phu nhân còn tặng phụ hai cây sâm dài và hai cây sâm ngắn tới, và cả một lọ bảo sinh .”

“Ừ, đừng tiết kiệm.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.

Đại Trọng lập tức lui xuống, nửa chạy vội nhà chính chuẩn . Trong phủ ít quản sự nhưng phu nhân coi trọng cha con họ, việc đều để họ quản lý, các quản sự khác cũng hỏi qua bọn họ mới việc. Hiện nay phụ ốm đau giường, hôm nay trong phủ việc lớn bé đều đến tay , tự nhiên là vội đông chạy tây, chỉ mong thêm thời gian để .

“Bái kiến đại nhân.”

“Bái kiến tỷ phu đại nhân.”

Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản cùng hai đứa con trai , mấy Trương gia lập tức lên, Triệu Đại Cường cũng thế. Xưng hô của em họ Trương và Triệu Đại Cường khác nhưng Uông Vĩnh Chiêu cũng chẳng thèm bọn họ một cái, khuôn mặt lãnh khốc uy nghiêm chút cảm xúc. Mũi chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng coi như đáp lời đó nhanh về phía .

Bên ba em Uông Vĩnh An cũng lên chắp tay , “Đại ca.”

“Ừ.” Lần Uông Vĩnh Chiêu quét mắt bọn họ một cái.

Trường hợp nữ nhân quyền tự tiện mở miệng, lúc Uông Đỗ thị và Uông Thân thị hành đủ lễ với hai vợ chồng Uông Vĩnh Chiêu lui xuống. Bên vợ Tiểu Bảo và Tiểu Đệ thế mới nãy là nửa lễ, bây giờ bọn họ mới là đủ lễ.

Trương Tiểu Muội bởi hổ đến mặt đều đỏ lên, đang nghiêng đầu nhẹ giọng với chị dâu cả, trách các bà tử dạy lễ . lúc vợ Tiểu Bảo liếc mạnh nàng một cái, ngăn nàng mở mồm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-385.html.]

Lúc Trương Tiểu Muội mới nhớ tới trong trường hợp nàng chuyện. Nàng cho là đúng mà bĩu môi nhưng lúc vợ Tiểu Đệ qua lolắng nên nàng mới mở miệng nữa.

Tất nhiên những điều Trương Tiểu Oản thấy . Uông Vĩnh Chiêu mang theo nàng hành lễ với vợ chồng Trương A Phúc, lúc nàng mới mở miệng cùng tiếng của thôn Ngô Đồng , “Phụ , mẫu sáng sớm dậy dùng đồ ăn sáng ?”

Lúc Lưu Tam Nương vẫn đang bộ dạng nũng nịu của Hoài Nhân mặt. Khuôn mặt phấn nộn nho nhỏ của bà thấy cực kỳ giống con trai cả lúc còn nhỏ. Bà mới thấy đứa cháu ngoại hai , cũng ôm một cái nhưng bên hai em luôn bà tử và hộ vệ. Bà chỉ dám một chút bọn chúng ôm , lúc thấy cách gần thế nhịn vươn tay , “Cho bà ngoại bế một cái nhé?”

Trương Tiểu Oản xong thì ôm Hoài Nhân cho bà bế, nhẹ giọng , “Hắn là cháu ngoại ngài, thích bế thì bế thôi.”

“Ai, ai.” Lưu Tam Nương đáp lời, ôm Hoài Nhân ngực. Lúc Trương Tiểu Oản cúi tới gần thì thấy khóe mắt bà ướt át, ánh mắt lão nhân ảm đạm, hình như hoài niệm.

“Hắn và đại cữu cữu của cực kỳ giống , chỉ là trắng nõn hơn nhiều, đôi mắt cũng thần hơn, còn cái khác thì quả là giống .” Lưu Tam Nương thấp giọng , tiếng nhỏ, nếu Trương Tiểu Oản cẩn thận thì cũng sẽ bỏ qua những lời .

Trương Tiểu Oản nhẹ “Vâng” một tiếng đó , “Vậy ngài ôm nhiều hơn .”

Hoài Nhân lão nhân ôm đầu gối thì tò mò bà, Trương Tiểu Oản, thấy đang , nhẹ giọng bảo gọi bà ngoại thì cũng đầu với Lưu Tam Nương, “Bà ngoại, Hoài Nhân ngoan, để ngài ôm nhé.”

Nói xong còn chu miệng lên, ý bảo Lưu Tam Nương thể hôn . Lưu Tam Nương sinh hai đứa con trai, hai đứa con gái nhưng cừng đứa nào mật thế . Lúc bà nhất thời luống cuống cầu cứu Trương Tiểu Oản.

Trương A Phúc đang đang cầm tay Hoài Mộ cũng thật là khẩn trương mà chằm chằm tiểu Hoài Nhân, tựa như cảm thấy pahỉ thế nào mới .

“Con hôn bà ngoại , đồ trứng lười.” Trương Tiểu Oản , nhẹ nhéo nhéo mặt nhỏ của , Hoài Nhân nàng chỉ trích thì chỉ thể cần mẫn tới gần Lưu Tam Nương, hôn cái bẹp một cái lên mặt bà.

“Còn ông ngoại.” Thấy Trương A Phúc mỏi mắt trông mong , Trương Tiểu Oản nhắc nhở Uông Hoài Nhân.

Uông Hoài Nhân “A” một tiếng, nhờ Trương Tiểu Oản đỡ bò qua đầu gối Lưu Tam Nương sauđó hôn cái bẹp lên mặt Trương A Phúc, đó dừng thử gọi một tiếng, “Ông ngoại.”

Trương A Phúc “Ai” mà kêu một tiếng, nhất thời đến đôi mắt híp hết , cũng lộ hàm răng cửa rụng vài cái, cực kỳ từ ái.

“Tam công tử cực kỳ thông minh, cũng thiết với nhị lão.” Lúc Bình bà duỗi tay qua bế Hoài Nhân lên, mà Trương Tiểu Oản cũng về tới vị trí của , bên Uông Vĩnh Chiêu sớm , mắt thì cha bên .

Trong nhà chính lúc bày biện khác ngày thường một chút, bởi vì nhị lão mà chủ vị lúc chật một chút, để hai lão nhân cũng . Lúc , Uông Vĩnh Chiêu cùng Trương Tiểu Oản một bên, vợ chồng Trương thị một bên. Hoài Nhân ôm lấy, Hoài Mộ thì sát bên tò mò ngoài cửa.

Lúc bên ngoài tiếng thông báo càng ngày càng gần, hộ vệ hô vang: Thiện Vương và Thiện Vương Phi tới ……

Tiếng hô một đường truyền tai, lúc bà Bảy và bà Tám cũng chút vội vàng trong phòng thỉnh an Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản, lễ với đó phía Trương Tiểu Oản, chờ con dâu đầu tiên của phu nhân nhà bọn họ.

Các nàng mới yên thì cạnh cửa vang lên tiếng của Hoài Thiện, “Quay đầu nếu nàng quà thì chớ giấu riêng, nhất định phân cho vi phu một chút.” Dứt lời thấy Thiện Vương oai hùng mang theo một nữ tử ngũ quan tú lệ tới.

“Đại cữu cữu, đại cữu mẫu, Nhị cữu cữu, nhị cữu mẫu……” Thiện Vương một đường chắp tay tới, mặt là nụ giảo hoạt, “Nhị thúc, nhị thẩm, tam thúc, tam thẩm, tứ thúc, a, tứ thúc, tứ thẩm tới ? Tứ thẩm hẳn quà gặp mặt cho nàng dâu của cháu, ngài đừng giấu, cháu cho ……”

Uông Vĩnh Trọng thì dở dở , “Nhất định thiếu .”

Uông Hoài Thiện ha ha một tiếng, lập tức liếc mắt chú mọt cái. Sau đó về phía Trương Tiểu Oản, thấy khóe miệng nàng nhếch lên, vội qua quỳ mặt nàng, ôm Hoài Nhân trong n.g.ự.c nàng đến đùi , vẻ mặt đắn mà hỏi nàng, “Ngài xem nàng dâu của con ?”

Một đời Trương Tiểu Oản đầu tiên đến khép miệng là tư vị gì, lúc nàng đón nhận ánh mắt cẩn thận của con dâu thì nhẹ gật đầu đó mới mắng Uông Hoài Thiện, “Hôm nay là đại hỉ mà con cũng quên nghịch ngợm.”

Mới đó mà 20 năm, con nàng cuối cùng cũng trưởng thành, về nhà của , con của . Có lẽ sẽ đời nhiều điều như ý, nhưng tuyệt đối quá tệ. Thời gian thật là trôi qua cực nhanh.

“Lại đây ……” Nhìn con dâu lúc cẩn thận quỳ xuống phía Hoài Thiện, Trương Tiểu Oản ôn nhu với nàng.

Mộc Như Châu quỳ đến gần nàng, đầu tiên là dập đầu với Uông Vĩnh Chiêu, nhỏ giọng , “Con dâu Mộc thị bái kiến công công.”

Sau đó nàng mới dập đầu cho Trương Tiểu Oản đó ngẩng đầu đỏ mặt với nàng, “Con dâu Mộc thị thỉnh an bà bà, ngài cát tường.”

Trương Tiểu Oản duỗi tay về phía nàng , nắm lấy bàn tay vết chai mỏng thì tươi càng sâu hơn, “Tiếng phổ thông lắm, con học qua ?”

“Chưa từng, con mới học.” Mộc Như Châu nàng nắm tay, đôi mắt ôn nhu sáng láng của nàng thì trong lòng khẩn trương hơn, nhưng vô cớ lời trong lòng.

Loading...