Một tháng .
Xe ngựa chạy đến cửa chính của kinh thành, Thiện Vương Uông Hoài Thiện cưỡi ngựa tiến đến đón Uông Vĩnh Chiêu cùng mẫu và .
Thiện Vương cưỡi ngựa dẫn đường phía , đường thành đường dừng bước về phía xe ngựa. Bên trong xe ngựa, Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân dựa vách tường nửa rũ mắt , Hoài Nhân ở nàng ngừng vặn vẹo thăm dò ngoài. Hoài Mộ thấy thế thì ngừng giữ chặt , gấp đến mồ hôi đầy đầu. Cha trong kinh giống ở biên mạc bọn họ, thể bậy.
Uông Vĩnh Chiêu xốc rèm cửa lên thoáng qua, ngay đó thả xuống, đầu Trương Tiểu Oản. Nàng nhẹ mở mắt, nhạt.
“Ngài mệt ?” Nàng hỏi.
Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu, vươn tay cầm lấy tay nàng đạm mạc , “Vạn sự .”
Trương Tiểu Oản gật đầu, “Ta .”
Xe ngựa dừng ở bên trong Uông phủ, một đường tới phủ của Uông Vĩnh An. Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản, ba đứa con trai nhanh chóng chào hỏi đón tới linh đường quỳ lạy.
Năm đều mặc áo trắng, trong linh đường Thiện Vương Phi Mộc Như Châu còn đang quỳ gối quan tài tẫn hiếu. Nhìn thấy bọn họ nàng hành lễ. Trương Tiểu Oản vội tiến lên cong eo vỗ nhẹ vai nàng nhỏ giọng , “Con ngoan.”
Thiện Vương Phi đỏ mắt thấp giọng gọi nàng, “Mẫu .”
Trương Tiểu Oản nữa chỉ theo Uông Vĩnh Chiêu quỳ lạnh quan tài. Uông Vĩnh Chiêu cất cao giọng , “Hài nhi bất hiếu, đến chậm một bước, mong phụ và mẫu thứ tội bất hiếu .”
Nói xong dập đầu với bọn họ. Trương Tiểu Oản quỳ gối phía bốn cha con cũng dập đầu. Chờ đủ lễ Uông Vĩnh Chiêu mang theo bọn họ khỏi linh đường.
Quan tài ba tháng mới xuống mồ, thời tiết nóng nên linh đường lúc để raát nhiều khối băng. Dù đó Trương Tiểu Oản lời Uông Vĩnh Chiêu dặn mặc nhiều nhưng khi khỏi một nơi lạnh lẽo như thế, gặp nhiệt độ nóng bức bên ngoài đầu nàng vẫn đau đớn co .
nàng biểu hiện ngoài, thần sắc vẫn như thường. Lúc ai lưng bao nhiêu đôi mắt đang bọn họ, và sẽ cái gì.
Sau khi quỳ lạy linh đường Trương Tiểu Oản theo nữ quyến đến nội viện. Vì Uông Vĩnh Chiêu là trưởng tử túc trực bên linh cữu nên ở trong phủ của Uông Vĩnh An.\
Nói đến đây thì Uông Vĩnh Chiêu lạnh tâm với Uông Vĩnh An nhưng vì chuyện tang lễ nên thể phát tác mà chỉ thể ở đây.
Lúc cha đều mất, Uông Vĩnh An coi như là lớn nhất trong các em ở trong kinh thành nên đón cha từ nhà tứ Uông Vĩnh Trọng đón từ miếu về cũng chẳng ai gì. Về tình về lý đều , nhưng chính vì hành động nên một đa tâm như Uông Vĩnh Chiêu càng lạnh tâm với đứa em trai . Nghĩ tới sự lạnh lùng trong giọng của khi đến Uông Vĩnh An thì Trương Tiểu Oản nghĩ khi xong tang sợ là Uông Vĩnh An sẽ tránh xử trí. Lúc Uông Vĩnh Chiêu còn nể tình vài phần, nhưng xem thứ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-389.html.]
Lúc Uông Vĩnh Chiêu mang theo Hoài Thiện và hai đứa con trai nhỏ đến nhà chính, Trương Tiểu Oản thì tới sân dành cho bọn họ. Nàng quanh mới nhẹ giọng với Uông Đỗ thị, “Để lo lắng .”
“Ngài gì chứ.” Uông Đỗ thị vội vàng .
Lúc Uông Dư thị theo phía cũng , “Đại tẩu, ngài xem còn thiếu cái gì nữa ?”
Lời của nàng khiến Uông Đỗ thị một cái, còn Trương Tiểu Oản lắc đầu , “Rất , nhị tẩu nay đều là săn sóc.”
Uông Dư thị nhún eo lui nửa bước.
“Các cứ bận việc , nghỉ một chút.”
“Cái ……” Uông Đỗ thị chút do dự.
“Sao thế?”
“Còn bái kiến ngài đó.” Uông Đỗ thị vội vàng .
Trương Tiểu Oản về phía nàng, khóe miệng cong hỏi, “Còn ai?”
Thấy nụ lạnh nhạt mặt nàng, Uông Đỗ thị lắc đầu , “Không gặp cũng .”
“Vậy cứ mặc , cả quãng đường dài cũng chút mệt mỏi.” Trương Tiểu Oản nàng .
“Là .” Uông Đỗ thị một đường bọn họ cũng vất vả, lúc lúc chuyện nên vội dẫn chị em dâu xuống. Tam phu nhân và tứ phu nhân hành lễ mới cùng bà tử nha rời .
Đầu tiên ba cùng một đường, bao lâu tách ai đường nấy. Tứ phu nhân khỏi cửa hồi phủ, lên đến xe ngựa thì nha bên nhẹ giọng với nàng , “Thứ cho nô tỳ vô lễ, nô tỳ thấy đại phu nhân lớn lên cũng bình thường, khóe mắt cũng nếp nhăn, trẻ bằng ngài.”
Một nha khác cũng , “Chẳng qua làn da đen như khác , còn coi là trắng.”
“Trắng thì thế nào? Nghe là do che chắn, ngươi nha theo tam phu nhân ? Ngày mùa đông đại phu nhân khỏi cửa, mặt đều che khăn dày giống như sợ đen. Cứ thế mà trắng nhưng chỉ giống chết, chút huyết sắc thì gì mà .”
“ là tiều tụy thật.” Nha che miệng .