XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 392
Cập nhật lúc: 2025-01-09 01:45:20
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn gì nhưng lòng Trương Tiểu Oản mềm như hồ nước mùa xuân, khóe miệng cũng nhịn .
“Hoài Nhân cũng mẫu ngủ ?” Nàng ôn nhu .
“Ngủ ngủ.” Hoài Nhân rúc trong n.g.ự.c nàng, m.ô.n.g cong cong, cứ thế xoa loạn mặt lên n.g.ự.c nàng.
“Hoài Nhân của mẫu đang nũng ?” Trương Tiểu Oản hỏi.
“Mẫu ……” Hoài Nhân kéo dài giọng, với là đang nũng.
Trương Tiểu Oản thấy lời thì càng tươi hơn. Nàng dậy, dựa đầu giường ôm lòng, vuốt ve tay nhỏ của ôn nhu với , “Mẫu thương Hoài Nhân, thích con nũng, Hoài Nhân cần buồn nhé?”
Hoài Nhân cắn cắn môi, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới , “Được.”
Hai con đang chuyện thì Bình bà tiếng , “Nhị công tử theo Đại công tử , bà Tám cũng theo bọn họ, để nô tỳ bưng nước tới cho ngài rửa mặt nhé.”
Trương Tiểu Oản nhẹ “Ừ” một tiếng, mặt là ý giảm, tiếp tục chơi với Hoài Nhân. Lúc ở gian ngoài tiếng mở cửa, lâu bà Bảy tiến thấy nàng thì , “Ngài tỉnh ?”
Nói xong bà vội vàng tới lấy quần áo cho Trương Tiểu Oản , “Để giúp ngài mặc quần áo.”
“Cứ để đó , chơi với Hoài Nhân một chút.” Trương Tiểu Oản hỏi: “Đã ăn cơm sáng ?”
“Đã ăn, ngài tiểu công tử nghịch ngợm vô cùng, mãi chịu ăn, may mà lão gia tự ôm cho ăn mới .”
“Lão gia tỉnh dậy lúc nào?”
“Giờ Thìn tỉnh.”
“Thế bây giờ ngài ở ?”
“Người trong cung tới truyền ngài gặp Hoàng Thượng.”
Trương Tiểu Oản thì ý trầm xuống một chút. Lúc Hoài Nhân duỗi ôm lấy cổ nàng, Trương Tiểu Oản nở nụ , miệng lẩm bẩm, “Hoàng Thượng cũng thật thương tiếc .”
Bà Bảy thế thì sửng sốt, nhưng lập tức nhận nàng đang mát nên khẽ thở dài. , là “Thương tiếc”, kẻ còn tưởng ông ân sủng mới vội vàng triệu kiến ngay khi đại nhân hồi kinh. bọn họ vội về chịu tang, canh linh đường một đêm, thể mệt. Là bình thường sẽ triệu kiến gấp gáp như thế, dù cũng cho thở một .
“Sáng sớm ngài uống sâm ?”
“Không uống chút nào, trong phủ bưng cháo tới nhưng ngài chỉ uống một ngụm mặn đến nỗi phun hết .”
“Ai.” Nghe thế, Trương Tiểu Oản mới chân chính thôi . Nàng bế Hoài Nhân xuống đất, đưa cho bà Bảy dặn, “Hoài Nhân ngoan, mẫu mặc xong quần áo sẽ ôm con.”
Hoài Nhân gật đầu, nhưng hề để bà Bảy ôm mà giãy giụa xuống đất tìm cây kiếm gỗ nhỏ của ở trong phòng múa may. Trương Tiểu Oản đổi một áo trắng với bà Bảy, “Ngươi về Thiện Vương phủ theo cách trong nhà chúng nấu chút cháo sâm, táo đỏ cho cũng chọn cẩn thận. Miệng ngài kén chọn, một chút đều nếm . Nấu xong mang về đây để trong bồn băng, chờ ngài về ăn.”
Chỉ cần trong lòng Uông Vĩnh Chiêu thoải mái là sẽ khó hầu hạ vô cùng, khác gì Hoài Nhân.
“Đã .” Bà Bảy lên tiếng nhưng vẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-392.html.]
Lúc Trương Tiểu Oản gương bà hỏi, “Có chuyện gì thì .”
Bà Bảy nhỏ bên tai nàng, “Sáng nay phát hiện trong phủ nha nhảy giếng, ném ngoài.”
Trương Tiểu Oản lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh. Bà Bảy tới phía giúp nàng chải đầu, thấy nàng gì thì cũng im lặng.
“Là nào.” Búi tóc xong Trương Tiểu Oản lên đạm mạc hỏi.
“Là kẻ hôm qua.” Bà Bảy thi lễ lui về mới .
Trương Tiểu Oản thì cũng hỏi tiếp nữa. Hẳn là chuyện , kẻ nào khôn một chút cũng đều dám nàng thì trừ phi c.h.ế.t chỗ chôn.
Trương Tiểu Oản dùng cháo, đến khi bắt đầu dạy Hoài Nhân nhận chữ thì Mộc Như Châu tới. Trong tay nàng còn mang theo hộp đồ ăn, tiến thỉnh an xong mới , “Con dâu , tới chậm một bước, cũng đưa cháo cho ngài . Là con thành tâm.”
Bên Trương Tiểu Oản còn nha tới đưa đồ ăn, lúc nàng vẫy tay để nha lui xuống, đó hiệu cho Mộc Như Châu xuống , “Ta ăn uống , đều ăn cả.”
Nói xong nàng bảo Bình bà tử mở hộp lấy cái bình nhỏ đổ cho một chén nhỏ. Trương Tiểu Oản uống một ngụm đây là dùng nhân sâm thượng đẳng nấu , cháo cũng miệng là tan, hẳn là chuẩn tỉ mỉ mới mang tới.
Uống qua một chén, nàng mới lấy khăn tay lau lau khóe miệng, kéo Uông Hoài Nhân lúc đang tò mò Mộc Như Châu tới đó với , “Đây là đại tẩu, Hoài Nhân ngoan, gọi đại tẩu .”
Mộc Như Châu tươi , trong đôi mắt sáng ngời là ý tràn ngập. Uông Hoài Nhân thử duỗi tay qua vỗ nhẹ lên đầu gối nàng , thấy nàng vẫn , tức giận thì mới lớn tiếng gọi, “Đại tẩu!”
Hắn gọi vang giòn, Trương Tiểu Oản duỗi tay khẽ vuốt trán , “Bướng bỉnh.”
Uông Hoài Nhân khúc khích, đầu chạy về chôn mặt trong bụng nàng. Trương Tiểu Oản vươn tay ôm lấy cái gáy , với Mộc Như Châu , “Hắn thật là bướng bỉnh, con mà thấy lời thì giúp dạy dỗ .”
Mộc Như Châu khẽ hai tiếng mới thử hỏi, “Phu quân bằng tuổi cũng thế ?”
Trương Tiểu Oản nàng , ý bên miệng phai , “Đều giống , trong ba nhi tử của chỉ Hoài Mộ ngoan ngoãn, còn Đại công tử và Tam công tử đều bướng bỉnh đến tột đỉnh.”
“Phu quân,” đến đây Mộc Như Châu l.i.ế.m liếm môi, chút ngượng ngùng hỏi Trương Tiểu Oản, “Chàng thích gì và ghét gì nhất?”
Trương Tiểu Oản suy nghĩ một chút mới , “Hắn thích nhất chính là ăn thịt, hiện tại hẳn là vẫn thích đúng ?”
Mộc Như Châu thế thì lấy khăn chắn miệng, vài tiếng mới gật đầu , “Mẫu thật hiểu . Chàng thịt vui, trong nhà nếu thịt thì sẽ con thế ……” Nói xong nàng bày vẻ mặt suy sụp với Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản thấy thế cũng , bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Mộc Như Châu vài tiếng, thấy Trương Tiểu Oản thì nàng chần chờ một chút nhưng vẫn hỏi lời hỏi, “Vậy ghét nhất là gì?”
Chuyện của Uông Hoài Thiện nàng đều nhưng Hổ Quân nhiều lời. Nếu hỏi thì cũng chỉ ha ha lúc nhỏ những gì đám trẻ con khác thì cũng , đánh với bọn nhỏ, ruộng nhặt móc thóc, nhưng chỉ thế, gì thêm.
Mà nàng nhiều hơn một chút, nàng Trương Tiểu Oản cũng thật sự thích , đôi mắt lên hết thảy. Dù vẫn còn chút kiêng kị với bà chồng nhưng quan tâm và yêu thích dành cho chồng vẫn lớn hơn khiến chút do dự trong lòng nàng quét sạch.
“Ghét nhất ư?” Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân lúc ngừng nhúc nhích lên đùi , lấy nước ấm bà tử đưa qua đút cho uống hai ngụm nghĩ nghĩ đó mới , “Hắn ghét nhất lẽ là bắt nạt thích.”
Nói đến đây nàng với Mộc Như Châu, nhu hòa , “Cho nên con cẩn thận chút, đừng để khác bắt nạt con, nếu sẽ thương tâm.”
Mộc Như Châu thế thì cúi thấp đầu lấy khăn lau cái mũi chút chua xót mà miễn cưỡng , “Con dâu , xin ngài yên tâm.”