Mộc Như Châu đến linh đường cha chồng tẫn hiếu mặt tổ phụ và tổ mẫu. Trương Tiểu Oản cũng đau lòng nhưng cũng bất đắc dĩ, dù tuổi tác nàng cũng lớn, sinh xong hai đứa nhỏ thì sức khỏe cũng ảnh hưởng. Dù dưỡng thì nàng cũng còn khỏe như lúc trẻ trung.
Ngày thường nàng cũng tỉ mỉ chú ý đến thể của , nàng thể bệnh, nhưng đường vội về chịu tang, chỉ vì trông Hoài Nhân nghịch ngợm ngủ một đêm mà nàng nhiễm phong hàn. Cứ thế nàng uống một đống thuốc mà vẫn khỏe hẳn . Nàng vẫn cho rằng năng lực của so với kém quá nhiều.
Sức khỏe của nàng vẫn thể khỏe , kể cả Hoàng Sầm cũng chỉ thể chậm rãi điều dưỡng cho nnagf. Uông Vĩnh Chiêu nhưng Trương Tiểu Oản cũng lo âu, hôm qua lúc ở linh đường ban đêm dặn Tiểu Sơn việc. Lúc đó còn kiên nhẫn mà năng tử tế mà trực tiếp dùng chân đá, đáng thương Tiểu Sơn theo hơn phân nửa đời, đến tuổi còn đá mông.
Nghĩ đến đúng là một việc nào hài lòng, Trương Tiểu Oản cũng Uông Vĩnh Chiêu hiện tại tính tình cực kỳ, vì thế nàng càng nhẫn nại hơn với , đối xử với hơn.
Lúc tới buổi tối, Trương Tiểu Oản thấy canh giờ sai biệt lắm thì mang theo Hoài Nhân đến linh đường quỳ quan tài non nửa canh giờ, đó thuận đường mang theo Mộc Như Châu .
Mộc Như Châu ngoài thì Trương Tiểu Oản với nàng , “Mau về phủ , con ngoài lâu như thế chuyện trong phủ còn sắp xếp nữa, đừng để quá mệt.”
“Con còn cùng ngài dùng bữa, tối hôm qua con ăn với ngài.” Thấy nàng ôn nhu quan tâm như thế, Mộc Như Châu tiến lên khoác tay nàng.
Trương Tiểu Oản trìu mến vỗ vỗ cánh tay của nàng , “Xong việc là thời gian, vội. Trước đó vài ngày con chúng canh linh đường tẫn hiếu, chuyện trong phủ cũng trì hoãn ít ?”
Mộc Như Châu cúi đầu , duỗi tay vén vén tóc bên tai.
“Đi , con ngoan, ngày khác tới ăn cơm tới cũng .”
“Mẫu ……” Mộc Như Châu buông tay hành lễ với nàng nhỏ giọng , “Con ngài đau lòng con dâu, lúc con về, đợi muộn hơn con sẽ cùng phu quân qua thỉnh an ngài.”
“Muộn ư?” Trương Tiểu Oản ngẩn lắc đầu , “Nửa đêm con đừng theo chạy khắp nơi nữa, ở trong phủ mà nghỉ ngơi. Sáng sớm mai nếu tinh thần thì qua dùng bữa sáng với là .”
“Con .” Mộc Như Châu nàng xong lời thì trở về, với bà ngoại chuyện .
Bà ngoại xong thì im nửa ngày mới ngước mắt với nàng , “Mặc dù là ở Mộc phủ thì ban đêm cháu cũng thể tùy ý cửa huống chi hiện tại cháu là Thiện Vương Phi, bà cũng vì cháu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-393.html.]
“Bà ngoại.”
“Ngày , phu nhân với cháu cái gì thì cháu nhất định , nếu hiểu thì ghi nhớ về cho để cháu ngẫm .”
“Ngài yên tâm, cháu .” Mộc Như Châu gật đầu, thấy bà ngoại còn gì dặn dò thì khỏi phòng, đến nhà chính xử lý việc trong phủ.
Bên Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân ở nhà chính, cùng nhị phu nhân, tam và tứ phu nhân chuyện phiếm. Nói đến Thiện Vương đem Hoài Mộ theo Uông Dư thị , “Thiện Vương tình cảm thật với mấy , quả hổ danh là Thiện Vương.”
Vừa thấy lời Trương Tiểu Oản nở nụ nhàn nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ , “Hắn là đích trưởng , ruột của còn nhỏ, đối với chúng thì với ai?”
Uông Dư thị nghĩ Trương Tiểu Oản ngày thường quen trầm mặc lúc đáp lời vì thế sửng sốt. Sau đó nàng vội , “Thì thế, đối xử với ruột, chẳng lẽ còn……” Nói đến , nàng đột nhiên nhớ tới nha đột nhiên toi mạng trong phủ của nhị lão gia, trong lòng lập tức cả kinh nên lời. Nàng giả bộ ho khan, đó nâng chén lên uống để lấp liếm.
Trương Tiểu Oản như mà nàng một cái, thấy Uông Dư thị rũ mắt thì mới thu ánh mắt.
“Đại phu nhân, nhị phu nhân, đại lão gia trở .” Lúc nha tiến cúi đầu hành lễ báo.
Trương Tiểu Oản lập tức ôm Hoài Nhân lên, đầu với Uông Dư thị, “Có thể dọn cơm lên ?”
“Vâng, em dâu lập tức dặn hạ nhân.”
Uông Đỗ thị lúc cũng mang theo nha ngoài, bao lâu nha tiến nhẹ giọng , “Đại phu nhân, Dương di nương tới tìm nhị phu nhân chút việc.”
Trương Tiểu Oản thì cũng thèm liếc nàng một cái mà tiếp tục nhẹ giọng dạy Hoài Nhân Tam Tự Kinh.
“Đại phu nhân……” Nha thi lễ gọi một tiếng.
“Ai cứ gọi ngừng thế?” Trương Tiểu Oản đột nhiên lạnh giọng.
“Nô tỳ lập tức đuổi ngoài, ngài đừng tức giận.” Bình bà tử ở một bên lập tức nhún chân với nàng đó ánh mắt lạnh băng quét qua nha . Bước chân bà nhanh chóng tới mặt nàng , đợi định bà mới ngẩng đầu rõ từng chữ, “Mời cho.”