Bà lời thì nha đang run rẩy vội ngừng lui ngoài, đó nhanh chóng xoay chạy . Bình bà thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, “Từ nha quy củ như thế? Khẩu khí giống như bò lên đầu chủ tử chắc.”
Bà lời thì Uông Thân thị, Uông Dư thị đang trong phòng lập tức thấy khẩn trương, tại lúc lưng bọn họ còn thẳng hơn lúc . Kể cả nha phía bọn họ cũng kẻ nhát gan nhịn lùi non nửa bước, gục đầu xuống đất dám trộm liếc ai nữa.
“Phủ của nhị ……” Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân dậy, khóe miệng nhếch lên, “Ta thấy xem , chủ tử giống chủ tử, nha giống nha , còn tưởng Uông gia chúng , chống đỡ nổi. Các thấy ?”
Dứt lời, nàng giương mắt Uông Thân thị và Uông Dư thị. Hai thấy khuôn mặt ý ẩn hiện của nàng thì lập tức đáp “Vâng” đó mặt . Không ai dám vị đại phu nhân một cái.
Trương Tiểu Oản cũng giống như việc gì mà mặt , dùng giọng nhẹ nhàng với Hoài Nhân đang nắm chặt nắm đấm, xa với nàng, “Đi tìm phụ nhé, ?”
“Được, phụ , phụ ……” Nghe thể tìm cha mà nửa ngày nay thấy thì Hoài Nhân lập tức nhảy cỡn lên trong n.g.ự.c nàng, tay chân khua múa.
“Các nghỉ ngơi , xem đại lão gia về phòng .” Trương Tiểu Oản với hai em dâu ôm Hoài Nhân mang theo Bình bà tử rời . Nàng thì Uông Thân thị và Uông Dư thị đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc Uông Dư thị nhịn hỏi Uông Thân thị, “Bà tử là ai?”
Uông Thân thị liếc nàng một cái, do dự một chút nhưng vẫn gì. Uông Dư thị thấy thần sắc của nàng thì vội duỗi tay qua thiết cầm lấy tay nàng , “Tẩu tẩu , ngài cho để còn tính toán, nếu đắc tội .”
Uông Thân thị thấy nàng mật như thế thì mắt lạnh qua, miệng , “Ta nào , đây cũng chỉ đó là bà tử cận bên đại tẩu. Cái khác cũng , nhưng quản gia nhiều năm như thế, quen nhiều vị phu nhân hẳn là ít. Không bằng ngươi với xem nhà ai bà tử lợi hại như thế, cùng cộng là thể đoán một hai.”
Uông Dư thị thì ý giảm, khẩu khí cũng đổi, cứ theo lẽ thường , “Xem tam tẩu , ngài cũng bệnh quên, chuyện qua thì lập tức quên ngay. Quả thật cũng từng trong phủ của ai bà tử lợi hại thế .”
Uông Thân thị thì trong lòng lạnh một tiếng, nhưng miệng vẫn , “Vậy thì chúng đều , chỉ thể việc cẩn thận thỏa đáng hơn, đừng để đắc tội bà tử .”
“Cũng chỉ thể thế.” Uông Dư thị khẽ lên tiếng, thu tay , thần sắc như thường mà nâng chén lên uống.
“Muội cứ , xem tam lão gia nhà chúng theo đại lão gia trở về .” Lúc Uông Thân thị với Uông Dư thị một tiếng mang theo nha bà tử của ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-394.html.]
Bên trong phòng chỉ còn Uông Dư thị và của , bà tử phía nàng cũng là bà v.ú của nàng dự tiến lên nhỏ bên tai Uông Dư thị, “Ngài xem cần……”
“Không .” Uông Dư thị nhẹ lắc đầu mệt mỏi , “Kể cả tiến đến tỏ vẻ hiền thê thì cũng cảm kích.”
Bà v.ú vốn định tứ lão gia còn hơn nhị lão gia nhiều, ít nhất cũng để di nương dẫm lên đầu phu nhân nhà , chuyện trong phủ cũng đều để nàng định đoạt, còn gì mà thỏa mãn? Nàng một hai do đo với đại phu nhân, tam phu nhân. Ai nhiều bạc hơn nàng cũng tính, nhưng mà tính thế nào?
Thấy nàng chịu khuyên, một câu cũng lọt tai thì bà v.ú chỉ đành khẽ thở dài trong lòng đó lui . Phú quý mê mắt, vị phu nhân của bà quá quen lẫn lộn với đám phu nhân quyền quý, cái gì cũng so đo một hồi. nàng quên nàng là đứa nhỏ nhà họ Dư, hai ba tháng trăm đồng tiền vui vẻ nửa ngày.
Trương Tiểu Oản trở về thấy Uông Vĩnh Chiêu trở về phòng, quần áo , đang uống cháo ngâm lạnh.
Nàng đến gần, nhét đứa nhỏ đang gào cha loạn lên lòng , thấy cầm thìa đút cho Hoài Nhân ăn thì vội cản, “Hoài Nhân ăn , đó là của ngài, cũng chỉ hôm nay mới cho ngài ăn. Ta nghĩ bên ngoài nóng, sợ ngài nhiệt nên mới ngâm lạnh cho ngài ăn hạ hỏa.”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, thoáng qua bộ quần áo mỏng nàng thì quát bà Bảy bên cạnh, “Lấy quần áo dày cho phu nhân mặc.”
Lúc Trương Tiểu Oản mới nhớ đang mặc áo mỏng. Vừa nàng chỉ chú ý tới hai cha con nên rảnh lo trong phòng lạnh . Vì thế nàng vội , “Lấy kiện áo choàng để khoác là , cũng lấy một cái áo khoác nhỏ cho Hoài Nhân, đợi lát nữa dùng cơm cần mặc dày phiền toái.”
Nhà chính nóng bức, thể thả thật nhiều bồn băng. Nàng mặc áo dày tới đó thì hẳn là sẽ nóng đến đổ mồ hôi lưng. Hơn nữa đều mặc quần áo mỏng nhẹ mà nàng mặc quá khác thường sẽ khiến chú ý. Sau khi từ linh đường nàng một quần áo mỏng mới đến nhà chính ở hậu viện mặc.
Hoài Nhân lúc thấy thể ăn đồ trong bát của cha thì bực bội cắm một câu lúc Trương Tiểu Oản đang chuyện. Hắn kêu to, “Mẫu hư, Hoài Nhân ăn, phụ đút cho con ……”
Uông Vĩnh Chiêu xong thì cúi đầu con trai nhỏ dỗ, “Phải mẫu .”
Hoài Nhân thấy cha cũng giáo huấn thì lập tức chu môi rõ cao, lúc treo chai dầu lên đó cũng .
“Nghe lời.” Thấy thế Uông Vĩnh Chiêu dùng ngón tay búng búng trán .
Hoài Nhân búng đau thì vươn tay ôm trán tủi đáp, “Được , mẫu ……”