XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-01-09 01:56:49
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơi ấm của khi chuyện đập bên tai nàng, Trương Tiểu Oản ngửa đầu gật gật đầu.

“Chớ quên, ngươi là phu nhân của .” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ lỗ tai nàng đó cửa.

Lúc tiếng của Uông Hoài Thiện vang lên, “Phụ , con còn tưởng chẳng ai đến sớm hơn nên đang định thỉnh an mẫu . Không ngờ ngài ở đây, ngài chờ con một chút để con thỉnh an mẫu .”

Hắn dứt lời thì nhanh chóng vọt tới mặt Trương Tiểu Oản, thấy nàng lập tức ôm vai nàng khen ngợi, “Mẫu , ngài chải đầu trông còn hơn ngày thường.”

Trương Tiểu Oản dở dở , duỗi tay đánh , “Không quy củ, sợ phụ con mắng hả?”

“Có ngày nào ông mắng con chứ?” Uông Hoài Thiện chút nào để ý mà nhún nhún vai, “Con với ông , đợi lát nữa Như Châu tới ngài bảo Vương Phi của con chờ con cùng nàng dùng cơm nhé?”

“Được.” Nghe mật lời Trương Tiểu Oản càng sâu hơn, “Đi , sẽ bảo Thiện Vương Phi chờ vị phu quân tham ăn của nàng về, con yên tâm .”

“Cũng .” Uông Hoài Thiện cọ cọ đầu lên vai nàng đó Uông Vĩnh Chiêu ở trong sân kiên nhẫn quát “Còn cút hả” thì mới vèo như một cơn gió.

Bình bà tới, khóe miệng ngậm , “Đã lớn như thế còn nũng với ngài.”

“Ai, thế đấy.” Trương Tiểu Oản cũng buồn với bà , “Ngươi tới giúp chải tóc, đến phòng xem bọn Hoài Mộ thế nào .”

“Canh giờ còn sớm lắm, các công tử còn tỉnh .”

“Ta xem một chút, dù cũng ngủ nữa.” Trương Tiểu Oản xuống gương, khóe miệng vẫn tươi , “Ta , miễn cho mặt trời chiếu đến m.ô.n.g mà hai cái tên lười biếng đó còn đường rời giường. Sáng nay cả nhà ăn cơm cùng , thể để bọn chúng ngủ nướng .”

Bình bà tử chải mái tóc dài cho nàng, thì nhịn tiếng , “Bà Bảy và bà Tám đang ở bên đó, tối hôm qua mấy vị tiểu công tử hẳn là ngủ ngon nên sẽ dậy muộn. Ngài cũng đừng đánh m.ô.n.g nhỏ của bọn họ, tiểu công tử thì thôi nhưng Nhị công tử lời cực kỳ, ngài đánh sẽ .”

Trương Tiểu Oản nhẹ lắc đầu , “Chính là quá ngoan, đánh một câu oán trách, chỉ sợ đau lòng.”

Nhìn nàng thở dài, Bình bà tử cho là đúng , “Còn thế ? Ngài quả thật đau lòng mà. Nhị công tử là một tay ngài nuôi lớn, ngài yêu thương nên mới dạy dỗ, chứ?”

Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ , “Đứa nhỏ ngoan ngoãn như thế, nỡ lòng nào tức giận ?”

Bình bà tử khẽ giúp Trương Tiểu Oản chải một búi tóc đơn giản đó khuôn mặt thần của phụ nhân trong gương , “Ngài xem, cuộc sống như thế ? Chỉ cần tồn tại thì sẽ lúc lên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-396.html.]

Lúc Mộc Như Châu mang nhiều hộp đồ ăn tới, vì thế Uông Đỗ thị vẫn luôn bất an mà phía Trương Tiểu Oản, mặt đầy hổ thẹn. Nàng câu còn bóng dáng dĩ vãng, nửa phần khí phái cũng chẳng còn.

Trương Tiểu Oản để Mộc Như Châu sắp xếp bàn, Thiện Vương bảo nàng chờ về cùng ăn cơm khiến mặt Mộc Như Châu đỏ như gấc. Lúc Trương Tiểu Oản mới kéo Uông Đỗ thị gian ngoài của nội phòng.

“Bình bà, ngươi đóng cửa .”

Bình bà đáp lời lui ngoài đóng cửa .

Trương Tiểu Oản đến gần Uông Đỗ thị, mặt nàng lúc hiện lên hoảng hốt.

“Tới đây với .” Trương Tiểu Oản kéo nàng đến bình phong, lấy một cái kính nhỏ từ bàn đưa cho nàng , “Nhìn mặt hiện tại xem, ngẫm bộ dạng mười năm xem.”

Uông Đỗ thị đón lấy cái gương, tay run lên, trộm ngắm trong gương một cái thì lập tức màng tất cả mà đập cái kính len bàn phát tiếng “Bang” thanh thúy.

“Không dám hả?” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt , “Muội đường đường là Uông gia nhị phu nhân, còn ba đứa con trai, sợ cái gì?” Nàng vươn tay vỗ lưng Uông Đỗ thị, “Thẳng lưng lên, đầu cũng ngẩng lên cho .”

Uông Đỗ thị như chấn kinh, lập tức thẳng lưng, ngẩng đầu. Trương Tiểu Oản , lòng gật đầu , “Bây giờ mới giống chút.”

“Nhớ kỹ, chính là , thê chính là thê, năm đó theo lời mà hưu thì vẫn là vợ cả Uông gia cưới hỏi đàng hoàng. Trong phủ , dù là tiểu quý thì ai dẫm lên đầu hết.” Trương Tiểu Oản đến đây thì rút một cây trâm bạc đầu xuống, nhàn nhạt , “Đây là tiên Hoàng Hậu cho , mang lên.”

Uông Đỗ thị run rẩy, giọng nghẹn ngào, “Ngài đang giúp ?”

“Ta giúp ngươi, chỉ chuyện Uông gia đại phu nhân nên . Còn , đợi lát nữa việc mà Nhị phu nhân nên , ở vị trí nào, nên việc gì, nên gì thì hẳn là rõ ràng?”

Uông Đỗ thị rưng rưng gật đầu, “Tẩu tử, .”

Trương Tiểu Oản lấy khăn từ trong n.g.ự.c giúp nàng lau nước mắt, kéo nàng xuống sửa sang tóc tai. Nàng giúp nàng chải búi tóc đây, cắm cây trâm bạc ở chính giữa, khiến bộ dạng nàng lúc vẻ trẻ hơn ít. Làm xong nàng lấy gương đặt trong tay uông Đỗ thị, “Cầm lấy tự xem .”

Uông Đỗ thị cẩn thận trong gương, thấy bản chút thần thái của mấy năm xưa thì nhịn bật rơi nước mắt. Nàng ôm gương , “Ngài còn nhớ rõ năm đó thích chải kiểu ?”

Khóe miệng Trương Tiểu Oản cũng , nhàn nhạt , “Nếu hỏi trâm thì ngươi cứ cắm cho ngươi.”

Nàng là Uông gia đại phu nhân, cho nhị phu nhân cây trâm mà tiên Hoàng Hậu ban cho thì dù tên Uông Vĩnh An là đầu heo cũng ngẫm . Dùng chính con uy h.i.ế.p vợ , coi vợ như hạ nhân mà sai bảo, việc thiếu đạo đức xem còn bao lâu.

Loading...