XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 402

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:00:48
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi xuống thấy Uông Vĩnh Chiêu vẫn nắm tay nàng thả, Trương Tiểu Oản cũng tránh mà miệng chỉ , “Ngài qua ôm hai đứa về thì ? Mấy đứa đều đang mong ngài về để cùng ăn cháo mà.”

Uông Vĩnh Chiêu thế thì ném tay nàng giận dỗi , “Sao sớm?” Dứt lời vội vàng cửa bao lâu cõng bế hai đứa con trai trở về.

Hoài Mộ ở lưng cha thấy Trương Tiểu Oản , “Phụ cõng con.”

Hoài Nhân Uông Vĩnh Chiêu bế tay thì vung kiếm nhỏ về phía Trương Tiểu Oản, cằm hất lên , “Hoài Nhân sẽ bảo vệ mẫu , mẫu chớ sợ.”

Trương Tiểu Oản vội duỗi tay qua ôm , lúc Hoài Mộ cũng trượt từ cha xuống, cầm tay cha đó ngẩng đầu hỏi , “Mẫu , đại ca đón nhị thẩm nương cùng đường ca và tiểu đường về ?”

“Sợ là nhanh như , con đợi một lát nhé. Bây giờ cùng mẫu rửa tay và rửa mặt .” Trương Tiểu Oản với đó dắt tay tới phòng rửa mặt nhỏ lượt rửa mặt rửa tay cho cả hai.

Chờ cháo đưa lên, lúc giải khát giải đói cho hai đứa trẻ. Uông Vĩnh Chiêu chỉ nửa bát, ăn xong đưa bát qua nhưng Trương Tiểu Oản cho thêm mà lắc đầu , “Cháo quá lạnh, thể cho ngài ăn nhiều .”

Uông Vĩnh Chiêu đang nàng quy củ thấy nàng ho nhẹ một tiếng thì cũng dừng lời, về phía hai đứa con trai đang ăn hăng say. Cháo lạnh ngọt, đặc sệt, trong ngày hè oi bức quả là miệng, nhưng vẫn kiêng kị.

Uông Vĩnh Chiêu hai đứa nhỏ, Hoài Mộ thấy cha thật là đáng thương thì do dự một hồi nghĩ xem thể trộm đút cha hai miếng thì bà tử ở bên , “Đại nhân ăn thêm nửa chén nữa cũng ngại.”

Hoài Mộ đang vui sướng thì thấy , “Ta gì dám cho lão gia ăn, ngài bệnh cũ, lão đại phu thể ngài thể sơ suất vì dễ bệnh. Trước mắt cả nhà ốm nếu ngài cũng ốm thì ai chăm sóc mấy đứa nhỏ. Ngài bảo yên tâm.”

Bình bà tử thấy khuyên nàng hiệu quả thì cũng đành ngừng miệng. Lúc Hoài Mộ chán nản cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, trong lòng thở dài, “Phụ thể ăn nữa, nếu sẽ bệnh, hài nhi sẽ lo lắng.”

Lúc Hoài Nhân vùi đầu uống sạch một bát nhỏ. Uống xong cầm bát lên đưa cho nũng , “Mẫu , con ăn thêm, ngài cho Hoài Nhân thêm một bát ……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-402.html.]

Đến buổi tối Mộc Như Châu vội vàng tới chỗ Trương Tiểu Oản. Sau khi hành lễ nàng đỏ mắt Trương Tiểu Oản , “Nhị thẩm nương trán một lỗ máu, đại phu trăm triệu thể di chuyển, nếu sẽ mệnh.”

“Nghiêm trọng thế ?” Trương Tiểu Oản sửng sốt đến đánh rơi kim tay.

“Là thế đó mẫu .” Mộc Như Châu lấy khăn lau đôi mắt ướt nhẹ giọng , “Tiểu nhị công tử bởi vì mắng nhị lão gia vài câu mà nhốt , Hoài Thiện qua thấy vết máu, đầu sưng to như thế .”

Mộc Như Châu dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ so một đoạn, Trương Tiểu Oản một cái, định mới , “Được, nhị phu nhân thì cứ phái trông, còn ba vị tiểu công tử thì ?”

“Nhị lão gia thả , là Hoài Thiện cướp con ông .” Mộc Như Châu siết chặt khăn trong tay, đợi một lúc mới định cảm xúc tiếp, “Mẫu , nhị lão gia kể cả ông nhục mạ hoặc đánh c.h.ế.t con thì cũng chẳng ai dám gì.”

“Thế ?” Trương Tiểu Oản lời thì ngây choáng váng. Người Uông gia đúng là đều tàn nhẫn. Nàng còn chỉ hai vợ chồng già là nhẫn tâm, còn mấy đứa con trai của bọn họ thì đến nỗi nào. Ai ngờ hiện tại Uông Vĩnh An đúng là giống bọn họ bộ.

Uông Vĩnh Chiêu là sa trường đúc , thích ứng và sống sót thì trở thành lãnh khốc vô tình, nhưng Uông Vĩnh An mới chính là ngu thật sự. Chẳng lẽ còn thấy đủ những chuyện cha ?

“Mẫu ……” Mộc Như Châu gọi một tiếng khi thấy biểu tình ngây ngẩn mặt Trương Tiểu Oản, trong lòng thấp thỏm.

“Ta thật sự nghĩ tới trâm của Hoàng Hậu còn cắm đầu nàng mà cũng dám đánh lên đầu nàng . Hoàng Hậu mới qua đời mấy năm mà coi bà gì ư?” Trương Tiểu Oản thê lương, “Ta còn tưởng rằng phượng uy của bà mặc dù thể kéo dài thiên thu vạn đại nhưng chỉ cần Hoàng Thượng còn đời thì bà vẫn là nữ tử tôn quý nhất Đại Phượng triều chứ? Ta còn tưởng ai thể nhục mạ, chạm đến bà , là đáng chết, quên mất lòng khó dò. Ta vốn định mượn dư uy của Hoàng Hậu để bảo vệ Đỗ thị yên một chút, ai ngờ đạp hư Hoàng Hậu. Thật là hoang đường, uổng cho tự xưng là cả đời cẩn thận chặt chẽ, hóa vẫn quá vọng tưởng, còn nghĩ Hoàng Hậu vẫn là Hoàng Hậu như .”

Dứt lời nàng đỡ cái bàn quỳ xuống dập đầu gì. Mộc Như Châu rơi lệ đầy mặt, xoay , lấy khăn che mặt nức nở.

Thật lâu , Trương Tiểu Oản Uông Vĩnh Chiêu nâng dậy, nàng vươn tay sờ sờ mặt , “Lão gia, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đời chẳng phú quý vĩnh cửu, càng quyền lực đời đời. Ngày ngài vẫn mang theo mẫu tử chúng về Tây Bắc thôi, thể nuôi lớn hài tử là . Ngoài Hoài Thiện, Hoài Mộ và Hoài Nhân sẽ quan, để bọn chúng theo chúng thôi.”

Bên Tĩnh Hoàng mật thám báo thì lập tức bẻ gãy bút trong tay, khuôn mặt dữ tợn với thị vệ, “Điều tra cho trẫm là ai ! Đó là Hoàng Hậu của trẫm!”

Loading...