XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:05:46
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói đến đây duỗi tay gãi gãi mặt tiếp tục, “Nàng còn té ngã bò dậy là , giáo huấn thì sẽ tránh, thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn. Trước nghĩ mẫu , mới những lúc cứ ngã là thể dậy . Có khi ngã một cái là mất mạng luôn, gì còn bò lên . hiện nay lẽ hiểu chút……”

Hắn đến đây thì ngẩng đầu về phía Uông Vĩnh Chiêu, lẳng lặng , “Nàng đẩy ngài tới mặt để ngài chống đỡ, nếu té ngã thì ngài thể giúp chắn mũi tên, để thời gian bò dậy.”

Uông Vĩnh Chiêu vẫn chữ của gì.

“Phụ ……” Lúc xong một tờ giấy, Uông Hoài Thiện gọi .

“Ngươi ,” Uông Vĩnh Chiêu gác bút, xoa xoa tay, tinh tế chữ của , miệng thất thần , “Đừng ngã quá nhiều.”

Lần lòng với chữ của nên với Uông Hoài Thiện, “Đi mở cửa gọi mang Hoài Mộ đây.”

“Làm chi?” Uông Hoài Thiện mở cửa nhưng hỏi.

“Chữ của mềm, mẫu ngươi để chữ cho xem.” Uông Vĩnh Chiêu đến đây chữ mặt bàn, đó lòng gật đầu.

Uông Hoài Thiện chữ phóng đãng giống như một nét xong nhưng mạnh đến sắp đ.â.m thủng giấy của cha thì hồi lâu mới ngẩng đầu lên với Uông Vĩnh Chiêu, “Hoài Mộ còn nhỏ.”

“Ngươi cái gì, mẫu ngươi đạo lý của nàng.”

Quả nhiên, hoài mộ mang tới đây, thấy chữ của cha thì hồi lâu đó tự cầm bút mấy chữ. Mặt nhăn vì khổ sở, cực kỳ chán nản bọn họ, “Phụ , đại ca, chữ của Hoài Mộ thật , hai chờ con một chút, đợi con luyện xong ba tờ giấy sẽ theo hai về viện tìm mẫu .” Dứt lời khoanh tay cung kính vái chào bọn họ, đó nghiêm túc đề bút từng nét một.

Uông Hoài Thiện trộm qua đó đầu thì thầm với Uông Vĩnh Chiêu, “Không .”

“Hơi mềm.”

vẫn .”

“Luyện chữ thể luyện tính tình.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ liếc mắt ý bảo câm miệng.

Uông Hoài Thiện xuống một bên, lười nhác mà ườn như kẻ xương. Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày liếc một cái đó ném một cuốn binh thư bàn cho . Uông Hoài Thiện đón lấy, thấy bên chữ của cha thì đây là sách Uông Vĩnh Chiêu hàng năm. Lúc thành thật thẳng, mở trang đầu tiên .

Đại sư pháp sự bói một quẻ ngày đưa tang hợp nữa, cần đưa tang ngày khác mới thỏa đáng. Tiết Độ Sứ đại nhân là đứa con hiếu nên tất nhiên là để đại sư tính ngày, vì thế Uông gia hai lão đưa tang trễ thêm nửa tháng.

Lúc sắp đến tháng bảy, thời tiết kinh đô cực kỳ nóng bức, Thiện Vương phủ bỏ tiền mua thêm băng, bên ngoài đồn đại đến mấy vạn lượng bạc. Bình dân bá tánh cảm thán đại quan quý nhân thật là xa xỉ, một tang sự thôi mà tiền mua băng đủ nuôi sống một nhà bình thường trong mấy trăm năm. Trong hoàng cung, Tĩnh Hoàng ngày đưa tang lùi nửa tháng thì khỏi lạnh , “Hắn cho rằng kéo dài thêm vài ngày thì trẫm sẽ để trốn ?”

Qua bảy ngày nữa tin từ biên mạc đến tay Tĩnh Hoàng. Quân báo theo một ngày cũng tới. Lúc Tĩnh Hoàng nhận 5 tin cấp báo thì Uông Vĩnh Chiêu chỉ ngốc ở nhà vì cha tang. Lúc còn cách ngày đưa tang 7 ngày.

Hoàng đế lệnh cho triệu Uông Vĩnh Chiêu cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-408.html.]

“Uông Vĩnh Chiêu, chuyện của Hạ ngươi ?” Tĩnh Hoàng đang cung kính cúi đầu bên , cố gắng nhịn lửa giận hỏi.

“Việc của Hạ ư?” Uông Vĩnh Chiêu mê hoặc mà ngẩng đầu, “Hoàng Thượng đang tới chuyện gì?”

“Hạ Vương nhường ngôi cho Đông Dã vương.” Tĩnh Hoàng nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ.

“Thần .” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày , “Đây là việc khi nào? Từ khi thần về kinh chỉ tiếp nhận một ít tin tức của phán quan trong trấn, mà cũng thấy bọn họ nhắc gì tới chuyện .”

“Ngươi còn dám giả vờ với trẫm ư?!” Tĩnh Hoàng cầm cái chén bàn ném về phía .

Uông Vĩnh Chiêu trốn, cái chén cứ thế tàn nhẫn đập lên mặt , rơi xuống nát bấy. Máu mũi từ mặt Uông Vĩnh Chiêu cũng theo đó rơi xuống mảnh sứ trắng nõn, màu sắc đan xem quả là cực kỳ nổi bật.

“Ngươi giả vờ với trẫm tin trẫm g.i.ế.c ngươi ngay ?!” Tĩnh Hoàng phắt dậy, nhanh tới rút bảo kiếm treo tường xuống lập tức sải bước tới kề kiếm lên cổ Uông Vĩnh Chiêu.

“Người .” Lúc Tĩnh Hoàng lên tiếng, hô to ngoài, “Phái Thiện Vương phủ mời Uông đại phu nhân và tất cả các vị công tử tới đây!” Dứt lời ông âm lãnh nở nụ với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngươi cho là trẫm ngươi ?”

“Ngài là Hoàng Thượng, hết thảy đều là do ngài định đoạt.” Uông Vĩnh Chiêu khẽ nâng tay, xoa vặn cái nhẫn phụ nhân cho , miệng nhàn nhạt trả lời.

“Ngươi……” Tĩnh Hoàng vung kiếm về phía một phân, cổ Uông Vĩnh Chiêu cắt qua, má nhỏ xuống.

“Hoàng Thượng.” Đại thái giám quỳ xuống.

“Thành Thuận, câm miệng, để trẫm g.i.ế.c .”

“Hoàng Thượng……” Đại thái giám nước mắt đầy mặt, “Ngài tạm tha cho Uông đại nhân , ngài là hổ tướng của Đại Phượng triều, ngài còn phái ngài canh biên cương, ngài chinh phạt Hạ Quốc nữa mà!”

Hoàng Thượng từ từ suy sụp, Thái Tử còn nhỏ, thậm chí ngọc tỷ truyền quốc cũng ở trong tay bọn họ. Quan viên đổi, cả triều bảy phần đều là quan mới, phần lớn chỉ cúi đầu với mệnh lệnh của ông . Hiện nay một ai là khiến ông thể tín nhiệm, mà võ tướng thể mang binh đánh giặc cũng chỉ năm đầu ngón tay, đó là kể cả ông .

Lúc g.i.ế.c Uông Vĩnh Chiêu thì , Hạ tới ai trấn áp bây giờ? Kể cả Thiện Vương, liệu vì vị hoàng đế g.i.ế.c cha mà xuất chinh ? Huống chi phía nam gần đây cũng an .

“Cấp báo ba ngàn dặm.”

“Cấp báo ba ngàn dặm.”

Lúc bên ngoài truyền đến từng tiếng hô vang.

“Hoàng Thượng.” Thấy m.á.u chảy mặt đất càng lúc càng nhiều, đại thái giám vội dập đầu kêu vang hô, “Ngài nghĩ , ngài nghĩ .”

Trên đời thể việc gì cũng theo ý nguyện của ông , dù ông g.i.ế.c Uông Vĩnh Chiêu thì cũng thể lúc .

Loading...