XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 409

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:07:10
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hoàng Thượng.” Thị vệ khom bước nhanh điện, đến giữa điện mới quỳ xuống giơ cao tin báo trong tay.

“Hoàng Thượng.” Đại thái giám gọi một tiếng.

“Uông, Vĩnh, Chiêu.” Tĩnh Hoàng gằn từng chữ từ trong cổ họng đó đột nhiên thu tay, hung hăng ném thanh kiếm xuống đất, “Ngươi quả nhiên lắm.”

Ngay đó, ông thẳng và nhanh lên long ỷ , “Mang lên.”

Đại thái giám lập tức lên cầm tin báo trình lên. Tĩnh Hoàng mở thấy thì n.g.ự.c kịch liệt phập phồng.

Xem qua , đôi tay gắt gao nắm bàn, tay gân cốt chợt hiện.

“Cầm cho Uông đại nhân xem cho kỹ!” Tĩnh Hoàng lạnh lùng mà nhếch khóe miệng.

Đại thái giám cẩn thận lấy tin báo chuyển cho Uông Vĩnh Chiêu. Hắn ngước mắt qua đưa trả. Lúc rũ đầu một lời.

“Trẫm ngươi đánh ngươi đánh ?” Tĩnh Hoàng nữa mở miệng, ngữ khí lạnh băng.

“Đợi hạ táng phụ mẫu xong thần sẽ mang theo nhà về Thương Châu, vì nước sức, đánh đuổi Hạ khỏi Thương Châu.” Uông Vĩnh Chiêu lúc mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh.

“Vì nước sức ư?” Tĩnh Hoàng lạnh mấy tiếng, “Tốt nhất là đừng để trẫm điều tra ngươi thông đồng với địch phản quốc.”

Hoàng đế gì thì nhưng Uông Vĩnh Chiêu vẫn bất động, chắp tay nhàn nhạt , “Đuổi xong Hạ, thần xin Hoàng Thượng một ân điển.”

Đôi mắt của Tĩnh Hoàng kịch liệt co rút, một hồi lâu ông mới cắn răng , “Nói xem nào.”

“Thần vì Hoàng Thượng thủ biên quan cả đời, vĩnh viễn đảm bảo cho Hạ xâm lược lãnh thổ chúng . Nếu Hoàng Thượng triệu thì đời thần sẽ thủ trấn ải, bao giờ kinh.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt . Lời xong thì chỉ đại thái giám hít một mà trong tích tắc Tĩnh Hoàng cũng ngừng thở.

“Một đời bao giờ kinh thành ư?” Tĩnh Hoàng mới thả lỏng tay giờ nắm chặt.

“Vâng, đợi thần về Thương Châu đuổi Hạ thì mong Hoàng Thượng thể ban cho thần ân điển .” Uông Vĩnh Chiêu chắp tay, cúi đầu .

Tĩnh Hoàng gì, Chính Đức điện lâm trầm mặc. Ai cũng nghĩ sẽ phản, ông cũng nghĩ sẽ phản, nhưng hiện nay rằng trấn giữ biên quan cả đời, nhất quyết phản.

Hắn lấy lui tiến thật sự nghĩ thế? Tĩnh Hoàng nhất thời thể phán đoán .

Sau khi Uông Vĩnh Chiêu trở về, Trương Tiểu Oản băng bó cho , hỏi Hoàng Sầm mứi trở về phòng nhẹ nhàng với nam nhân đang giường, “Mấy ngày nay ngài cũng đừng mở miệng chuyện, ăn cơm cũng ăn chút thức ăn lỏng, ngài thấy ?”

Uông Vĩnh Chiêu đang mở miệng chuyện thì Trương Tiểu Oản ngăn cản , bất đắc dĩ , “Ngài đừng , nghỉ ngơi .” Dứt lời, nàng dậy đốt hương, dựa đầu giường, lấy cuốn binh thư của cho .

Binh thư tối nghĩa, vài từ nàng thế nào, đến chỗ hiểu nàng tạm dừng một chút. Cứ thế qua hai nén hương Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nàng, dùng ánh mắt chỉ trích nàng ngu dốt xong mới nhắm mắt ngủ.

Lúc Trương Tiểu Oản mới khỏi cửa. Mộc Như Châu chờ ở phòng ngoài thấy Trương Tiểu Oản thì cuống quít dậy hành lễ hỏi, “Mẫu , phụ thế nào……”

“Ngủ , nghỉ ngơi xong là .”

“Thế thì .” Mộc Như Châu vỗ vỗ ngực, thấy Trương Tiểu Oản sắc mặt đạm nhiên thì nàng vẫn do dự đó khổ , “Vừa thiếu chút nữa con dâu hù chết.” Cha chồng cửa, mặt đầy máu, chỗ cổ như chặt qua, ai cũng tưởng là từ cõi c.h.ế.t trở về.

Người hầu trong phủ sợ tới mức chân run lên khi tiến báo tin cho nàng. Mộc Như Châu tin chạy tới thì thấy vết thương chói mắt cổ cha chồng. Nàng cũng khiếp sợ, may mà lúc chồng cầm khăn tới chậm rãi lau và kiểm tra. Miệng vết thương quá nghiêm trọng nên nàng mới coi như yên tâm.

“Mẫu ……” Mộc Như Châu nhớ tới sắc mặt chồng luôn bình tĩnh từ nãy tới giờ.

Thấy Mộc Như Châu hình như lời , Trương Tiểu Oản qua vỗ nhẹ cánh tay của nàng , hòa nhã , “Dọa sợ con ?”

“Không , .” Mộc Như Châu liên tục lắc đầu, “Con dâu sợ cái .” Lúc mới thì nàng sợ thật, hoạt tử nhân (xác sống) đúng là thứ phía nam kiêng kị nhất. Mộc Như Châu nghĩ đợi lát nữa dạy dỗ hầu một trận, cái gì mà hoạt tử nhân, đúng là bậy.

“Con ngoan, mau việc của con .” Trương Tiểu Oản cũng nhiều chỉ ôn hòa đó cửa nhà chính.

Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ chờ ở . Mộc Như Châu cũng theo đến thỉnh an mà hai em Trương Tiểu Bảo đối với nàng cũng khách khí, khi hành lễ xong bọn họ gì. Mộc Như Châu theo chân bọn họ vài câu, hỏi mấy mợ khỏe . Thấy bọn họ nhấp nhổm yên nàng cũng chỉ một lúc là .

Nàng hai em mới xem như nhẹ nhàng thở . Bà tử lúc ở cạnh cửa vén áo hành lễ, Trương Tiểu Oản nội viện còn nào thì mới mở miệng với Trương Tiểu Bảo, “Quyết định xong hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-409.html.]

“Vâng, quyết định , chúng sẽ cùng đại tỷ và đại nhân . Phụ và mẫu cũng theo chúng , chỉ luyến tiếc Tiểu Muội.” Trương Tiểu Bảo khẽ thở dài.

“Đệ định an bài cho Tiểu Muội thế nào?” Trương Tiểu Oản đạm mạc hỏi.

“Đệ cho nàng khế đất trong cốc, cho nàng bốn thôn trang nữa. Ba tòa tiểu trạch trong kinh cũng cho nàng, ngoài còn cho nàng ba vạn lượng. Đại nhân chúng Triệu Đại Cường sẽ sắp xếp một chức quan nhỏ ở huyện.” Trương Tiểu Bảo mặt biểu tình , “Nàng xong thì với phụ mẫu là một nhà bọn họ sẽ theo chúng qua.”

?” Trương Tiểu Oản nhắm mắt, nhẹ nhàng .

“Vâng.” Trương Tiểu Bảo nghẹn ngào .

“Một khi như thì cũng nhiều thời gian, các mau chóng thu thập, mấy ngày nữa khởi hành .” Trương Tiểu Oản lên đến bên bọn họ.

Hai em lên, Trương Tiểu Oản sửa sang xiêm y bọn , , “Tuy phúc của nhưng đôi khi việc là do ông trời quản. Có điều các thể cùng đại tỷ thì trong lòng vui mừng.”

“Tỷ……” Trương Tiểu Bảo hít hít cái mũi, nhẹ giọng , “Ngài chớ như , ngài cho chúng theo tất dụng ý của ngài, khẳng định là vì cho chúng .”

“Đại tỷ.” Tiểu Đệ lôi kéo tay áo Trương Tiểu Oản, dùng đôi mắt trầm tĩnh Trương Tiểu Oản, “Đại ca và từ đến giờ đều lời ngài. Tỷ bảo chúng gì thì chúng cái đó, về cũng thế, ngài đừng bỏ mặc chúng .”

“Ai.” Trương Tiểu Oản thở dài, thêm gì nữa chỉ , “Về , chuyện lặng lẽ mà .”

“Ngài yên tâm,” Trương Tiểu Bảo thấp giọng , “Đại nhân bên cũng phái vài giúp bọn xử lý, việc gì .”

“Vậy là .” Trương Tiểu Oản vui mừng , phất phất tay để bọn họ , “Đi .”

“Đại tỷ.” Lúc Trương Tiểu Đệ lôi kéo ống tay áo Trương Tiểu Oản, đột nhiên nở nụ sáng lạn với nàng.

Trương Tiểu Oản kinh ngạc gương mặt tươi hồn nhiên của em trai thì hiểu rõ đang tỏ rõ tin tưởng nàng. Nàng buồn vươn tay sờ sờ gương mặt tươi của , “Không nghĩ tới qua từng năm mà khác gì lúc còn bé bằng hạt mít ngày xưa.”

Thấy em trai khoe mẽ, Trương Tiểu Bảo tức giận trừng mắt một cái quát, “Đi thôi, mau.” Nói xong lập tức kéo Trương Tiểu Đệ ngoài cửa. Trương Tiểu Oản ở lưng tinh tế dặn dò, “Đừng cãi , Tiểu Bảo là đại ca nhường Tiểu Đệ một chút.”

“Ai, , ngài cứ yên tâm, đánh .” Trương Tiểu Bảo đầu hô, chờ lên xe ngựa, lập tức đánh cho Tiểu Đệ một cái thật mạnh, “Ngày thường ngươi như cái hũ nút, đến thê tử ngươi gọi, gọi ngươi còn thèm thưa. Sao tới mặt đại tỷ ngươi lanh thế hả?”

Tiểu Đệ với , đánh cho hai cái nữa nhưng cũng để ý mà suy nghĩ một hồi đó chậm rãi với Trương Tiểu Bảo, “Về nhà chuẩn việc cũng nên hỏi vài vị đại nhân xem cần gì chú ý .”

“Ý của ngươi là?”

“Nếu chuyện lớn gì thì đại tỷ sẽ để chúng theo nàng.” Trương Tiểu Đệ chậm rãi , “Nhiều năm nay nàng từng quản chuyện trong nhà, chỉ tự do đương gia. Nàng bao giờ xem để diệt uy phong của , cũng mấy khi tự hạ quyết định. Huông chi chuyện cả nhà chúng cùng theo nàng là đại sự lớn thế .”

“Ai.” Trương Tiểu Bảo khổ, “Ta nhiều ít cũng hiểu rõ, như , khi trở về hỏi Tiểu Muội xem nàng cùng chúng .”

“Hỏi một .” Tiểu Đệ cúi đầu, nhẹ nhàng phụ họa.

Cho dù rõ nàng sẽ đồng ý nhưng bọn họ vẫn hỏi .

“Lần cho nàng cái gì hết xem nàng theo chúng .” Trương Tiểu Bảo đột nhiên . Những thứ nàng đòi hỏi cho nữa thì liệu nàng thể theo chân bọn họ cùng một chỗ . Nói như thế nào thì nàng cũng là em giá của bọn họ.

Trương Tiểu Đệ ngước mắt liếc một cái đó yên lặng gật đầu.

Uông Vĩnh Chiêu mất ít m.á.u nên giường hai ngày. Thấy đỡ chút, trưa hôm nay thể ngoài dùng cơm nên Trương Tiểu Oản mới ở mặt nhỏ giọng oán giận, “Ngày ngài thương mà còn một hai tự xuống xe. Ngài thể chờ Hoàng Sầm đến băng bó xong mới xuống ư?”

Nói đến đâynàng nhịn oán giận tới con trai cả và bản , “Bảo đón ngài cũng mang Hoàng Sầm theo, cũng trách nghĩ chu đáo, aizzz.”

Bí mật từ ngoài thành chạy về trong thành, đường quá mức nghĩ ngợi nên cũng quên mất những điều . Lúc thấy nàng lải nhải, Uông Vĩnh Chiêu kiên nhẫn mà chỉ thức ăn bàn , “Thịt dê ?”

“Đó là thức ăn kích thích.”

“Còn cái gì thể ăn hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, nàng lấy lắm quy củ thế. Cái ăn cái cũng ăn. Trước cả lỗ m.á.u nhưng vẫn uống rượu ăn thịt mà việc gì đấy thôi?

“Cái thể ăn.” Trương Tiểu Oản mở nắp một bình gốm nắp kín, mùi thơm lập tức bay đầy gian phòng.

“Cái nấu một buổi sáng,” Trương Tiểu Oản cầm bát múc canh chân heo cho , “Nấu lâu nên thịt cũng nát , ngài uống .”

Loading...