XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 410
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:07:12
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng múc canh thổi cho bớt nóng mới để tay , “Ngài uống chậm một chút, còn nóng đó.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nàng mà chỉ uống canh, đó đưa bát cho nàng để nàng múc thêm bát nữa cho .
Lúc Uông Hoài Thiện trở về nên tới thỉnh an Trương Tiểu Oản. Hắn mới Giang Tiểu Sơn ngăn đón. Hắn nuốt nuốt nước miếng, thò đầu hét to, “Mẫu , mẫu , con tới , ngài bảo Sơn thúc cho con .”
“Ăn một bữa cơm ngài cũng tới, ngài chính là thích chọc đại nhân giận mà.” Giang Tiểu Sơn thì thầm trong miệng, hai tay ngăn đón, theo lời đại nhân nhà dặn mà chặn vị Đại công tử ngày nào cũng tới xin cơm ở ngoài.
“Sơn thúc cho cháu , đó cháu bảo Như Châu tặng thúc một khối đá quý để thúc mang về tặng cho Sơn thẩm.” Thiện Vương hối lộ .
“Tiểu nhân há là hạng ?!” Giang Tiểu Sơn trừng mắt , “Đã qua giờ ăn trưa , nếu ngài đói thì mau về cùng Vương Phi ăn cơm .”
“Mẫu ……” Thiện Vương thò đầu qua, gọi bên trong.
Trương Tiểu Oản thở dài vẫy vẫy tay với . Giang Tiểu Sơn thấy phu nhân cũng cho thì chỉ đành buông tay, trong miệng lầm bầm, “Phụ ngài thật vất vả mới thể dậy ăn một bữa, thế mà ngài tới .”
Uông Hoài Thiện hì hì bước , kéo ghế bên Trương Tiểu Oản, hít hít cái mũi ngửi mùi , “Nấu móng heo ư mẫu ?!”
Thấy ngửi vài cái đó xoa xoa tay chờ nàng múc canh cho , Trương Tiểu Oản bật hỏi , “Giờ con ăn cơm ?”
“Lấy cơm?” Uông Hoài Thiện trừng mắt , “Con lời phụ đại nhân sai bảo nên ngoài việc từ sớm, trong bụng hạt cơm nào. Vừa về con tới thỉnh an ngài vì sợ muộn quá còn gì ăn.”
Uông Vĩnh Chiêu thì liếc xéo một cái, Uông Hoài Thiện cũng sợ, chỉ gọi Trương Tiểu Oản, “Mẫu ……”
Trương Tiểu Oản đầu Uông Vĩnh Chiêu thấy thèm thì trong lòng thở dài nhưng vẫn múc một bát canh cho Hoài Thiện, lấy cho một đĩa rau. Uông Hoài Thiện ăn no , Uông Vĩnh Chiêu về phòng xuống. Trương Tiểu Oản giờ hàng ngày đều đến thư phòng nên qua nhẹ nhàng vài lời với mới khiến Uông Vĩnh Chiêu đến thư phòng.
Trương Tiểu Oản thu thập một chút tới chỗ dắt Hoài Mộ và Hoài Nhân đến linh đường quỳ.
Giờ Dậu ngày đưa tang, Uông Đỗ thị khỏe cũng tới lặng lẽ với Trương Tiểu Oản, “Ngày mai ngài cúi đầu thấp một chút, sẽ đỡ ngài. Tới lúc đó sẽ thế nào nó chuyện.” Đến lúc đó nàng chỉ cần lớn tiếng vài câu đại tẩu ngài chớ nên quá mức thương tâm thì trong tai khác nhiều ít sẽ cho đại tẩu thêm chút hiếu danh.
“Là ngươi dụng tâm.”
Uông Đỗ thị , . Từ khi Trương Tiểu Oản mang theo nàng cùng ba đứa con trai theo về biên mạc thì tâm Uông Đỗ thị yên . Người khác nàng chắc tin, nhưng hiện tại nàng tin Trương Tiểu Oản.
Nhiều năm như , nàng một đường xem vị đại tẩu việc. Trước nàng từng nghĩ một nữ nhân xuất nhà bần nông thì thể cái gì, cho dù thể săn thú, chơi chiêu trò tàn nhẫn, vài phần tâm cơ nhưng đó chẳng loại nữ nhân mà nam nhân ghét nhất ? Trước ai cũng nghĩ đại lão gia chắc chắn sẽ thích nàng, nhưng một đường tới ngày nay, bên đại lão gia đến một nha cũng .
“Ta đây.” Uông Đỗ thị chuyện xong lên.
“Đi đường cẩn thận.” Trương Tiểu Oản tiễn nàng ngoài cửa dặn dò hai bà tử bên Uông Đỗ thị, “Đỡ nhị phu nhân một chút.”
“Ngài .” Uông Đỗ thị hành lễ.
Nàng đến cửa lớn vẫn thấy Trương Tiểu Oản còn ở vẫy vẫy khăn thì nhịn .
“Nhị phu nhân, đại phu nhân đối xử với ngài thật .” Bà tử bên cạnh một câu.
“ là .” Uông Đỗ thị ngẩng đầu mặt trời xuống núi, nhớ tới một cái tát năm xưa Trương Tiểu Oản tặng cho đánh nát mộng hoàng lương của thì giống như cách cả thế hệ. Nàng bao giờ nghĩ tới sẽ một ngày hận vị đại tẩu .
Ngày đưa tang Uông gia hai lão, bên đường tiếng pháo tang liên tục. Vợ chồng Uông Quan Kỳ coi như vinh quang, hoàng đế hạ lệnh cho an tác tại Tụ Bảo Sơn phong thủy nhất.
Dân gian đều Hoàng Thượng trọng tình trọng nghĩa, đối với Uông gia ân đức bằng trời nhưng những khôn ngoan đều nguyên quán của Uông gia ở kinh đô, nếu đưa về quê nhà an táng thì mới là lá rụng về cội. Hiện nay đưa về Tụ Bảo Sơn chẳng qua vì hoàng đế đè tổ mạch của Uông Vĩnh Chiêu mí mắt mà thôi.
Hoàng Thượng tâm tư tàn nhẫn, ép cha của Thiện Vương đương triều, nguyên lão bốn đời của Đại Phượng triều lui từng bước, thế mà vẫn ông đạo nghĩa nhân đức. Quan trong triều khỏi mang kiêng kị trong lòng, đa ở triều đều cung kính hô “Hoàng Thượng ”, hoặc “Hoàng Thượng đúng”. Bọn họ đều thành cái gai trong mắt hoàng đế, nếu chẳng c.h.ế.t lúc nào.
Trương Tiểu Oản từ sáng sớm tới giữa trưa. Trên đường về, nội quyến thể lên xe ngựa , cần ở bên đường quỳ lạy nữa.
Trở Thiện Vương phủ càng bận rộn hơn, Uông Vĩnh Chiêu tiến cung, nàng chuẩn cho ngày mai khởi hành. Đến chiều tối hai cha con cùng trở về nội viện. Lúc Trương Tiểu Oản áo cho Uông Vĩnh Chiêu thì Uông Hoài Thiện cũng theo .
Hắn hề hì hì như ngày thường mà chỉ trầm mặc theo đuôi nàng. Trương Tiểu Oản cắn môi đổi áo cho Uông Vĩnh Chiêu đó miễn cưỡng với con trai cả hỏi, “Con cũng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-410.html.]
Uông Hoài Thiện trầm mặc gật gật đầu, cẩn thận mà mặt .
“Lúc nào ?” Trương Tiểu Oản hỏi, nước mắt tràn .
“Ngày mai.”
“Như Châu cũng cùng con ư?’
“Vâng, là phụ con cầu xin.” Uông Hoài Thiện gật đầu.
“Vậy là .” Trương Tiểu Oản bấy giờ mới lấy khăn lau nước mắt. Quay đầu nàng với Uông Vĩnh Chiêu , “Lại ngài lo lắng cho .”
Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm tay , dựa cả lên , định cảm xúc mới đầu với Hoài Thiện, “Vậy còn mau trở về thu dọn đồ với thê tử .”
“Con mới phái thông báo cho nàng.” Uông Hoài Thiện cúi đầu rầu rĩ .
“Vậy cũng mau về nghỉ .” Trương Tiểu Oản thúc giục .
Uông Hoài Thiện , xoay đặt m.ô.n.g ghế tròn cạnh giường của bọn họ, trợn tròn mắt mặt đất.
“Con đây là đang gì, lớn như thế còn ?” Trương Tiểu Oản qua kéo , nhưng chịu . Nàng lập tức lóc như mưa , “Con đào tâm mẫu ? Con thì thế nào? Tóm đằng nào con cũng .”
Thấy nàng gần như hỏng mất, Uông Vĩnh Chiêu tức khắc phẫn nộ thôi. Hắn bước nhanh tới ôm nàng trong lòng, lạnh giọng quát đứa con cả, “Còn mau cút .”
Uông Hoài Thiện chuyện mà chỉ bước vọt gian ngoài, đặt m.ô.n.g xuống đó ngửa đầu oa oa lớn. Vừa lúc Hoài Mộ và Hoài Nhân đưa tới dùng bữa tối, thấy Hoài Mộ ngây , ngay đó vội vàng chạy tới lôi kéo tay hỏi, “Đại ca, ai bắt nạt ? Huynh đừng , mau cho để Hoài Mộ bảo phụ giúp ……”
Hoài Nhân giống mà vội nhanh nhẹn bò lên chân Hoài Thiện ngay ngắn đó bắt đầu há miệng lớn tiếng váng lên. Một đứa thật, một đứa giả, cứ thế như ma âm vang vọng cả nhà.
Trương Tiểu Oản thấy tiếng Hoài Nhân thì cái tên trứng thối học khác . Nàng vốn còn đang rúc trong lòng Uông Vĩnh Chiêu đến thương tâm lúc ngây , ngẩng đầu với Uông Vĩnh Chiêu, “Tiểu trứng thối quá . Ngày nếu ngài dạy thì sợ là sẽ coi ai gì, nhất định sẽ đánh nát m.ô.n.g !”
Thấy nàng mắng con út, Uông Vĩnh Chiêu cũng chút kiên nhẫn nhíu mày nàng, “Hắn gì xằng bậy, đứa con cả của ngươi mới gọi là hồ nháo . Từng tuổi còn hổ mà !”
Trương Tiểu Oản thể tiếp tục cùng tiếp. Nàng cầm khăn lau mặt đó vội vàng bên ngoài. Vừa ngoài thấy Uông Hoài Thiện lên khiêng Hoài Nhân vai. Nàng nhẹ nhàng thở , xoay mặt vời Bình bà, “Cho múc nước ấm tới để mấy tiểu công tử rửa mặt.”
Uông Hoài Thiện lời vội tiếp, “Bình bà bà, ngươi cho cho tiểu vương phi của một tiếng, để nàng qua đây dùng bữa, đừng trễ canh giờ mẫu bày cơm.”
Bình bà thấy mặt nước mắt mà lời thì là buồn , khóe miệng nhếch lên đáp một tiếng “Vâng” đó mới mở cửa .
Lúc Hoài Nhân ở vai Uông Hoài Thiện bắt lấy tóc khanh khách, đầu với Trương Tiểu Oản, “Mẫu , đại ca ca lời nên , hổ hổ.”
Trương Tiểu Oản thở dài, “Con mau xuống .”
“Không.” Hoài Nhân lắc đầu dứt khoát nắm chặt lấy tóc của Hoài Thiện. Mà Uông Hoài Thiện thì đầu Trương Tiểu Oản.
Uông Hoài Mộ hai bên đó đột nhiên đến bên Trương Tiểu Oản ôm lấy eo nàng ngẩng đầu , “Mẫu , đại ca mà sai chuyện thì ngài đừng tức giận, cũng đừng trách . Con đại ca bồi tội với ngài.”
“Ai.”
“Mẫu .”
“Được.” Trương Tiểu Oản ôn nhu xoa đầu , với hai đứa con trai bên , “Lại đây , để mẫu lau mặt cho hai đứa.”
Lúc Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng lời thì lập tức trừng mắt Uông Hoài Thiện một cái. Uông Hoài Thiện như thấy mà khiêng em trai tới bên Trương Tiểu Oản, thấp giọng nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, “Mẫu .”
“Ai.” Trương Tiểu Oản rũ mắt lên tiếng.
“Ngài đừng tức giận với con.”
Trương Tiểu Oản giương mắt, xoay mặt về phía , bên miệng nhếch lên ấm áp, “Làm mà tức con , cả đời mẫu thương con và hai em con còn kịp. Ai mẫu cũng nỡ tức giận.” , nàng cũng , xa cách vạn dặm, sinh tử rõ. Nàng nhất thời nhịn mà thương tâm.
Đời nàng chịu đựng quá nhiều nỗi khổ sinh ly với đứa con trai cả .