XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:11:10
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa đến trong phòng kịp cởi quần áo của hai mà chỉ cởi quần của nàng cứ thế dò xét . Gáy và trán đều là mồ hôi, nhưng hề gấp đến khó dằn. Trương Tiểu Oản hoãn một mới cởi quần áo cho cả hai, đắp chăn lên.
Nàng ôm chặt lấy tấm lưng tràn đầy mồ hôi nóng của , Trương Tiểu Oản cắn đầu vai thừa nhận va chạm. Đến cuối cùng, thậm chí rên rỉ nàng cũng sức, hai dán , vành tai mái tóc chạm . Ở một khắc cuối cùng mắt Trương Tiểu Oản là một mảnh trắng xóa.
Trong thùng tắm, đổi thành Uông Vĩnh Chiêu khẽ cắn đầu vai Trương Tiểu Oản. Nàng trong n.g.ự.c nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng nghĩ may mà đây là phủ của bọn họ, là hậu viện nếu tới tuổi còn tuyên dâm ban ngày thì sẽ hai thành cái gì nữa.
“Kẻ tên là gì?” Uông Vĩnh Chiêu cắn cắn tai nàng thành mấy vệt mới ngẩng đầu hỏi nàng.
“Ai?” Trương Tiểu Oản nhất thời phản ứng .
Uông Vĩnh Chiêu siết tay ôm eo nàng, miệng lạnh băng , “Kẻ đưa con thỏ ?”
Thấy một màn giường còn khiến quên việc thì Trương Tiểu Oản cũng thật sự với . Nàng chỉ đành mở to mắt nghiêng đấuuy nghĩ , “Ta nhớ rõ lắm, chỉ gọi là Chu tam ca. Hắn thứ ba trong tộc, tên thì hình như là Chu…… Chu……”
Trương Tiểu Oản nghĩ nhưng nàng đột nhiên cảm thấy vẫn thì hơn. Vì thế nàng nhíu mày Uông Vĩnh Chiêu , “Thật sự là nghĩ .”
Thấy nàng mềm nhẹ , sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu hơn một chút nhưng ngay đó mặt banh lên, ngữ khí sắc bén, “Thế vì tiếc ngàn dặm xa xôi mà nhờ ngươi đặc biệt mang cho ngươi con thỏ và thịt lợn rừng đây?”
“Trước cùng săn, ai, đau……” Thấy cái tay Uông Vĩnh Chiêu đặt eo nàng siết , Trương Tiểu Oản vội , “Ta với ngài là đây từng qua nhà cầu hôn.”
“Ta ngay mà.” Uông Vĩnh Chiêu thế thì lạnh lùng mà nở nụ , xoay nàng thẳng nghiến răng nghiến lợi , “Vậy ngươi cũng gả cho ?”
“Ta mà gả cho ?” Trương Tiểu Oản dở dở . Cái đúng là tai bay vạ gió, nàng nghĩ như thế nào cũng nghĩ tới sẽ lắm chuyện thế , nam nhân ăn dấm chua cũng nhiều quá đó.
“Năm đó nếu ngươi gả cho thì chính là gả cho ?” Uông Vĩnh Chiêu nhéo cằm bắt nàng ngẩng mặt lên.
Trương Tiểu Oản vươn chân cuốn lấy eo , đợi thể cứng đờ nàng mới nhẹ nhàng bên tai , “Năm đó chỉ là một tiểu cô nương gì, chỉ cần ăn no bụng là may. Sau đó gả cho ngài thì là của ngài , gì nghĩ nhiều nữa. Hiện tại ngài bắt trả lời khó ?”
Lúc mặt Uông Vĩnh Chiêu mới chân chính hơn một chút, để mặc nàng ôm cổ , cảm thụ mềm mại n.g.ự.c nàng.
Một hồi lâu lúc Trương Tiểu Oản thở dài nhẹ nhõm trong lòng thì hỏi, “Thế ngươi mang đồ tặng về?”
Quả nhiên là đồ nam nhân lòng thâm nho, thật sự khó đối phó, Trương Tiểu Oản chỉ đành lắc đầu , “Ta nghĩ con thỏ cả đoạn đường dài mà vẫn sống cũng dễ nên đành lòng lấy.”
“Thế Hoài Nhân xin mà ngươi cho?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-416.html.]
Đối mặt với chất vấn hùng hổ dọa của , Trương Tiểu Oản nhịn nhịn mới nhịn cục tức, mặt là bất đắc dĩ , “Cho dù nhớ rõ vị Chu đại ca là ai thì đó cũng là một mảnh tâm ý của , thể để con nít cầm chơi chứ?”
“Có gì thể?” Uông Vĩnh Chiêu cho là đúng .
Thấy khẩu khí của bớt hung hăng, Trương Tiểu Oản , “ , nếu sớm chuyện sẽ khiến ngài tức giận thì đưa cho Hoài Nhân là . Ai nháo tới mức ngài giận , eo chắc đau mấy ngày.”
Nghe nàng thế, đôi mắt Uông Vĩnh Chiêu âm trầm xuống, đó cúi đầu hôn lên môi nàng. Tuy thế nhưng qua hai ngày Trương Tiểu Oản Trương Tiểu Bảo tới và Tiểu Đệ đều Uông Vĩnh Chiêu tìm đến hỏi chuyện, còn hỏi bằng tên Chu đại ca là gì, trong nhà bao nhiêu con, bao nhiêu mẫu đất, sót cái gì.
Càng hoang đường hơn là Giang Tiểu Sơn còn trộm tới đại nhân còn thôn Ngô Đồng tra xem đến tột cùng nàng còn giấu diếm bao nhiêu chuyện nữa. Giang Tiểu Sơn ở mặt phu nhân nhà hô to oan uổng cho nàng, “Làm thành ngài giấu đại nhân chứ? Ngài chính là thanh thanh bạch bạch gả tới, còn vì đại nhân sinh đại công tử, một canh giữ ở nông thôn qua nhiều năm như thế. Vậy mà hiện nay thành ngài . Đại nhân đúng là cái đồ nhẫn tâm.”
Trương Tiểu Oản thở dài , “Tra thì tra, chỉ cần lão gia an tâm là .”
Chờ buổi tối trở phòng ngủ, nửa đêm nàng tỉnh , cẩn thận nhéo một phen đó trộm . Không bao lâu Uông Vĩnh Chiêu cũng tỉnh , ôm lấy nàng hỏi “Làm ” nhưng Trương Tiểu Oản lóc lời nào. Chờ mệt nàng mới khàn giọng , “Ngài yên tâm cái gì. Thế hỏi ngài mấy di nương của ngài, ai lớn lên cũng hơn , thể hơn , ngày già , ngài vẫn còn khỏe mạnh tìm di nương trẻ tuổi ? Ngài cho là , hai ngày còn võ quan đưa cho ngài , ngài cho là hả……”
Trương Tiểu Oản dứt lời rống lên, mãi đến khi bà Tám gác đêm bên ngoài sốt ruột hỏi, “Ai da, phu nhân , ngài ít một chút, mau nghỉ ngơi thôi, đừng để thương thể. Ngài vốn ốm yếu, chịu nổi lóc thế .”
Uông Vĩnh Chiêu ngờ Trương Tiểu Oản những lời khiến gì nữa vì thế bực bội gào với bên ngoài, “Còn mau lấy khăn ấm đây.”
Lúc đèn dầu sáng lên, Trương Tiểu Oản mặc lau mặt cho , chờ bà tử lui nàng mới che mắt thèm nữa. Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng đến đỏ mặt thì cúi đầu hôn nàng, để tay nàng lên n.g.ự.c , miệng khàn khàn , “Ta với ngươi là sẽ cưới di nương nữa, ngươi còn nghĩ nhiều thế gì?”
Trương Tiểu Oản há mồm chuyện, nhưng khiến lưỡi dò , cứ thế hai đều chìm đắm, đèn dầu cũng tắt.
Ngày hôm Uông Vĩnh Chiêu gì tới việc nữa. Giang Tiểu Sơn tới tố khổ với Trương Tiểu Oản đại nhân phạt bổng lộc hai tháng. Trương Tiểu Oản đền cho tiền lương nửa năm khiến mừng rỡ trộm đại nhân vốn về thôn Ngô Đồng tra nhưng hôm nay nữa.
Trương Tiểu Oản thấy cao hứng phấn chấn chuyện thì lắc đầu định lén cho vợ ít bạc, miễn cho tiền trong tay Uông Vĩnh Chiêu tịch thu.
Việc náo loạn gần sáu ngày, cuối cùng cũng qua nhưng dư vị vẫn tan hết. Trước hộ vệ của Uông Vĩnh Chiêu thể theo hậu viện nhưng lúc chỉ cần Uông Vĩnh Chiêu tiến thì hộ vệ đều ở ngoài, cùng thủ viện chen chúc một chỗ.
Đến Đại Trọng cũng nháo đến mấy ngày dám tiến đến báo cáo việc với Trương Tiểu Oản mà để cha tới . Trương Tiểu Oản thấy chuyện nháo đến kỳ cục thì mới để Đại Trọng tới. Nội viện lúc mới coi như an , còn cứng đờ gượng gạo nữa.
Trương Tiểu Bảo giúp Chu gia đại ca mang đồ về khiến chị gặp phiền toái thì lập tức đến phủ tìm hiểu. Thấy chị thần sắc tự nhiên, sắc mặt cũng thì khóe miệng nhẹ nhàng hơn, yên tâm về.
Mùa đông gần qua, năm mới sắp tới. Tiểu Lão Hổ bên truyền tin và gửi đồ tới. Hắn tìm chút da lông và thuốc thang tới cho nhà, trong thư và Vương Phi đều nên cha chớ lo. Hắn cũng cần lo an nguy của , việc . trong tin nhắn gửi riêng cho Uông Vĩnh Chiêu vẫn tin với ai. Sau khi Uông Vĩnh Chiêu xem thì mày nhíu chặt, giở tin thám tử ở Nam Cương gửi tời, suy nghĩ nửa ngày mới vài chữ, để thám tử đưa .
Việc nhất định giấu nàng, cả đời là nhất.