XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 419
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:14:41
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuần đầu tiên của tháng 3, Trương Tiểu Muội Trương Tiểu Bảo mang về, Trương Tiểu Oản gặp nàng . Có lẽ nàng thấy nên những nàng thăm Lưu Tam Nương đều thấy Trương Tiểu Muội. Có hai Lưu Tam Nương nắm tay nàng chuyện nhưng vẫn lời cầu tình.
Trương Tiểu Oản đoán bà gì nhưng bà thì nàng cũng coi như gì. Không chuyện gì nàng cũng quản , hôm nay nàng đồng ý với Trương Tiểu Muội thì thế nào? Nàng theo một nam nhân điều như thế, ỷ thế của Uông Vĩnh Chiêu thì sớm muộn gì cũng lật trời. Ngày nào đó nếu xảy chuyện cứu thì đó mới là thuốc nào chữa . Hiện tại ít nhất là Tiểu Muội vẫn còn sống.
Đủ loại lợi hại trong Trương Tiểu Oản cho Lưu Tam Nương . Kể cả bà coi nàng là tàn nhẫn thì cũng kệ .
Cuối tháng 3 Lưu Tam Nương , ngày Trương Tiểu Bảo phái đến phủ tìm nàng.
Lúc tiến phòng Lưu Tam Nương nàng thấy tiếng của đám nhỏ Trương gia. Nhìn thấy nàng tới tụi nó đều gọi “Đại cô cô”, Trương Tiểu Oản qua bọn họ, quỳ xuống giường phụ nhân già nua giường, đôi mắt rưng rưng gọi một tiếng, “Mẫu ……”
Lưu Tam Nương vẫn luôn nhắm mắt đang lẩm bẩm cái gì nhưng thấy giọng nàng thì bà đột nhiên mở mắt, duỗi tay ôm tay nàng n.g.ự.c lớn , “Lúc chỉ nghĩ nếu c.h.ế.t cả nhà thì cũng , chúng cần sống đời để chịu tội nữa. Lúc khổ quá, khuê nữ, nhà chúng lúc quá khổ. Mẫu trong lòng nhớ đến đau.”
Bà như hồi quang phản chiếu mà một đoạn dài. Dứt lời thở của bà càng ngày càng yếu, đôi mắt vẩn đục mở to Trương Tiểu Oản mỏng manh , “Khuê nữ, khuê nữ, đồng ý với mẫu là nhất định che chở bọn họ, con nhất định che chở bọn họ……”
Lực đạo tay bà càng ngày càng nhỏ, Trương Tiểu Oản bà chậm rãi tắt thở, cứ thế thong thả gật đầu.
“Mẫu ……”
“Mẫu ……”
“Mẫu ……”
“Nãi nãi, nãi nãi……”
Trong phòng là tiếng thê lương, Trương Tiểu Oản rớt nước mắt. Nửa ngày cả nàng mềm chút sức nào. Cuối cùng vẫn là bà tử đỡ nàng lên ghế một đám gào .
Lúc sửa soạn cho Lưu Tam Nương mắt nàng biến thành màu đen. Trương Tiểu Muội quỳ gối chân nàng . Nàng nhưng chẳng còn sức mà một cái.
Đến chiều Uông Vĩnh Chiêu tới cùng một đám nô bộc để hỗ trợ. Trương Tiểu Oản trong phòng nghỉ tạm thấy tới thì duỗi tay với , “Ngài đây đỡ .”
Thấy nàng một hai lên, Uông Vĩnh Chiêu nhanh đỡ nàng một phen. Trương Tiểu Oản nắm c.h.ặ.t t.a.y lẩm bẩm , “Hồi phủ, hồi phủ, bọn nhỏ ăn bữa tối ?”
Thấy tay nàng lạnh băng Uông Vĩnh Chiêu lấy sâm nóng qua mạnh mẽ thổi vài cái đó thử độ ấm đút cho nàng uống mấy miếng. Uống xong nóng Trương Tiểu Oản mới hồi thần. Lúc nàng hít sâu mới với Uông Vĩnh Chiêu, “Chúng trở về thôi.”
“Ngươi nghỉ ở đây chút .” Uông Vĩnh Chiêu sờ khuôn mặt lạnh băng của nàng .
“Không cần,” Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Sáng mai đến khi liệm là .” Chỗ Tiểu Bảo là đương gia, nàng thể tới đây chen mồm việc của .
“Được.” Thấy nàng , Uông Vĩnh Chiêu cũng lên tiếng đầu dặn Giang Tiểu Sơn, “Đưa xe ngựa tới cửa.”
“Vâng.” Giang Tiểu Sơn vội .
Lúc Bình bà vội sửa soạn hộp đồ ăn từ trong phủ mang tới, để một bát cháo ngũ cốc nhỏ mặt Trương Tiểu Oản nhẹ giọng , “Nhân lúc còn nóng ngài uống nửa bát cho ấm .”
Trương Tiểu Oản đón lấy cái bát, hộp đồ ăn thật lớn bàn thì đầu cảm kích Uông Vĩnh Chiêu một chút đó mới ăn cháo theo Uông Vĩnh Chiêu cửa. Lúc tới cửa Trương Tiểu Bảo nhanh tới. Nàng thấy đang lôi kéo Trương Tiểu Muội.
Tiểu Muội thấy nàng đang thì lập tức hét lên, “Đại tỷ, ngài mẫu đó, ngài cứu , cứu tướng công nhà . Đại nhân, tỷ phu đại nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài, nể mặt đại tỷ vì ngài sinh ba nhi tử, ngài……”
Sắc mặt Trương Tiểu Oản trắng bệch nàng kêu la, nếu như Uông Vĩnh Chiêu đỡ nàng thì lẽ nàng chẳng nổi một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-419.html.]
Nửa đêm đó Trương Tiểu Oản mở mắt thoáng qua đèn dầu tắt với nam nhân bên , “Lão gia, n.g.ự.c đau.”
Uông Vĩnh Chiêu thì đột nhiên mở mắt , chút nghĩ ngợi lấy cái hộp đầu giường, nhét một viên thuốc trợ tim miệng nàng. Ăn xong viên thuốc, Trương Tiểu Oản hít thở một hồi mới n.g.ự.c Uông Vĩnh Chiêu tiếng động.
Đây là cha nàng, mới mất . Chỉ mất nàng mới đau đớn lớn thế nào. Nàng sẽ còn gặp bọn họ nữa. Cho dù bọn họ chỉ sợ hãi mà nàng, chỉ khổ sở nàng nhưng một đời nàng vĩnh viễn còn thấy họ nữa.
“Lão gia……” Thật lâu Trương Tiểu Oản hết nước mắt, mệt mỏi đến cực điểm. Nàng gọi nhỏ Uông Vĩnh Chiêu.
“Ừ, ngoan, đừng .” Uông Vĩnh Chiêu vỗ nhẹ lưng nàng, một tay cầm khăn lau nước mắt cho nàng, ánh mắt thâm trầm.
Lúc cơ thể Trương Tiểu Oản chậm rãi mềm , Uông Vĩnh Chiêu nàng đang hôn mê thì lấy chăn bọc nàng ôm gian ngoài cho đại phu mù xem mạch.
“Tích tụ trong lòng phu nhân một ít . Mấy ngày nay dùng thuốc ôn hòa dưỡng là , chớ để cảm lạnh.” Lão đại phu xong xem mạch, thật lâu mới về phía Uông Vĩnh Chiêu , “Vẫn nên để ý chút, tuy nàng tự điều chỉnh nhưng cảm xúc quá mức phập phồng với nàng .”
“Ừ, đưa đại phu về phòng.” Uông Vĩnh Chiêu với Giang Tiểu Sơn.
“Vâng.” Giang Tiểu Sơn nhẹ giọng đáp, tới đỡ đại phu ngoài cửa.
Lúc Bình bà tới báo nước ấm chuẩn xong, Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng qua nhưng để bà tử giúp mà tự tắm cho nàng. Sau khi bế nàng thì Trương Tiểu Oản tỉnh. Nàng mở mắt cong khóe miệng , vươn tay sờ sờ tóc của . Một khắc nàng rên một tiếng nhưng Uông Vĩnh Chiêu nàng đang lo tóc ướt, sợ lạnh.
“Ta sẽ lau khô mới lên giường.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt với nàng.
Lúc nàng mới nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhúc nhích. Lúc bà tử lau tóc cho nàng, Uông Vĩnh Chiêu tự lau tóc, uống nóng lẳng lặng ngắm nàng yên lặng giường. Từ khi về kinh thành chịu tang, nếp nhăn khóe mắt nàng rốt cuộc vẫn tan.
Từ khi Trương A Phúc chết, việc của Thiện Vương thì ngẫu nhiên lúc nàng , yên thêu thùa sẽ tỏa vài phần bi thương. Có khi nàng trung, hoàng hôn, nếu như hai đứa nhỏ tới quấy rầy thì nàng cũng sẽ chớp mắt. Chẳng ai nàng đang suy nghĩ cái gì.
Nàng với lời trong lòng, chỉ thể mắt lạnh nàng khắc chế cảm xúc, nghĩ đến một ngày nàng sẽ lựa chọn phát tiết, lựa chọn tiếp tục sống sót.
Mà đúng như dự liệu, nàng hề thế gian đánh bại. Nàng rống một hồi, nghĩ ngày mai thức dậy nàng sẽ với . Nàng sẽ cùng tồn tại. Nàng từng khiến thất vọng.
“Ta ở trong phủ các con ăn cơm đúng giờ.” Sáng sớm Trương Tiểu Oản thức dậy, khi ăn cháo,uống nửa viên dưỡng sinh nàng mới dặn dò hai đứa con tới thỉnh an, “Hoài Nhân, con ngoan ngoãn phụ và Mộ ca ca nhé.”
Uông Hoài Nhân đến nàng “Vâng” một tiếng ngửa mặt nàng , “Thế ngày nào con mới xem bà ngoại?”
“Lúc nào thể thì phụ sẽ mang các con .” Trương Tiểu Oản mềm mại xoa mặt , ôm lấy khuôn mặt nhỏ của yêu thương , “Mẫu ở trong phủ con và Mộ ca ca tự chăm sóc . Con là tiểu đại nhân, còn mẫu chăm sóc phụ và Mộ ca ca nhé.”
“Vâng.” Uông Hoài Nhân gật đầu, hai tay nhỏ xíu chắp với Trương Tiểu Oản, “Con chắc chắn sẽ chăm sóc cha và Mộ ca ca thật , mẫu cứ yên tâm.”
Trương Tiểu Oản thật sự là yêu thương tận xương, đôi tay ôm vòa lòng nhẹ lắc lư hai cái mới nghiêng đầu với Uông Vĩnh Chiêu, “Mấy ngày nay muộn chút mới về, buổi tối ngày xuân lạnh hơn ban ngày chút, tối ngài nhớ mặc nhiều hơn, đừng quên đó.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.
“Phu nhân……” Bình bà ở bên cạnh cửa gọi nhỏ, Trương gia đang đợi nàng ở cửa.
Trương Tiểu Oản lên, giơ tay sờ sờ đầu hai đứa con, tới mặt Uông Vĩnh Chiêu khom lưng sửa xiêm y cho mới nhẹ giọng , “Thiếp đây.”
“Đi ,” Uông Vĩnh Chiêu giơ tay, sờ sờ nàng mảnh hoa trắng nhỏ đầu nàng , “Đi .”
Trương Tiểu Oản hành lễ với , lúc xoay Hoài Mộ nắm tay Hoài Nhân tới bên nàng , “Con và Hoài Nhân đưa mẫu tới cửa.”
Một đưa là tới tận cổng lớn, khi bái kiến hai, bọn họ lên xe ngựa mà .