XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:14:42
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liệm qua chính là phát tang, qua bảy ngày Trương Tiểu Oản mới đến Trương phủ nữa. Cuối tháng tư, Lưu Nhị Lang đang Tổng Binh ở Đông Hải tới, ở Trương gia hai ngày đó gửi tới phủ Tiết Độ Sứ. Sau khi Uông Vĩnh Chiêu mời ông thì Trương Tiểu Oản chỉ mặt hành lễ với ông lui xuống.

“Uông phu nhân, chờ một chút.” Lưu Nhị Lang già, tóc đen bạc hết, lúc ông đột nhiên gọi Trương Tiểu Oản .

“Cữu đại nhân chuyện gì?” Trương Tiểu Oản hỏi.

“Là ngươi để Trương gia theo ngươi tới nơi khổ hàn ?” Khẩu khí của Lưu Nhị Lang khách khí.

“Phải.”

“Ngươi thể phụ mẫu ngươi yếu nhược mà còn để bọn họ tới nơi khổ hàn ư?” Lưu Nhị Lang lạnh một tiếng.

Lúc Uông Vĩnh Chiêu ở chủ vị chậm rãi giương mắt nhẹ liếc Lưu Nhị Lang một cái. Ông đầu , đột nhiên ép hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Hay là Uông Tiết Độ Sứ đại nhân gì bất mãn với lão phu?”

Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhếch khóe miệng . Hoàng đế sắp nên phái Lưu Nhị Lang đến đ.â.m một kiếm ?

“Uông đại nhân, Uông phu nhân là cháu , hôn sự của các ngươi cũng là do lão phu mối. Ta nàng vài câu thì vẫn đủ tư cách chứ?” Lưu Nhị Lang .

Trương Tiểu Oản thấy khẩu khí của ông thì lập tức nhún gối đạm mạc , “Đương nhiên , cữu lão gia gì thế.”

Dứt lời nàng trở bên phía Uông Vĩnh Chiêu, chờ nàng mới chậm rãi cầm chén lên uống, đó Lưu Nhị Lang nhàn nhạt , “Cữu lão gia còn giáo huấn gì thì , .”

“Biết rõ thể bọn họ mà ngươi còn mang theo bọn họ tới nơi khổ hàn với ngươi. Ngừoi ngoài ngươi hiếu thuận, nhưng chẳng thấy thế. Ngươi đây là hại bọn họ, cũng hại c.h.ế.t bọn họ!” Lưu Nhị Lang đập cái bàn quát. Tội danh lập thì đúng là việc nhỏ.

Trương Tiểu Oản lấy khăn lau lau khóe miệng, mặt bình tĩnh , “Cữu lão gia định phàm là theo lão gia nhà tới tiết trấn qua đời thì đó là do lão gia nhà hại c.h.ế.t hả? Thế phàm là bá tánh của Hoàng Thượng c.h.ế.t trong cương thổ thì đó là do Hoàng Thượng hại c.h.ế.t ?”

“Ngươi……” Lưu Nhị Lang nhíu mày, “Ngươi dám lời hả? Đừng bậy.”

“Ta bậy? Thế cữu lão gia thử tự hỏi lương tâm một chút xem, ngài đang bậy bậy?” Trương Tiểu Oản , “Một viên dưỡng sinh mấy trăm lượng bạc, đó là tiền của lão gia mang cho phụ mẫu dùng. Một năm bọn họ may 2 bộ quần áo. Nếu như còn lấy 10 tuổi thọ của để bọn họ sống lâu hơn. Theo ý ngài thì tẫn hiếu với phụ mẫu chính là hại họ ? Bên biên mạc là nơi khổ hàn, nhưng bọn họ ở trong phủ lạnh nóng, hai nhi tử hiếu kính bọn họ, con dâu cũng chăm sóc thỏa đáng, cháu trai cháu gái đều hiếu thuận. Vậy ý ngài là cả hơn mười mấy Trương gia gội cả đều hại c.h.ế.t phụ mẫu ?!”

Trương Tiểu Oản vươn tay, lấy chén hung hăng đập đến chân Lưu Nhị Lang, mắt như đao khắc quét qua, “Cữu lão gia, ngài nhục mạ cả nhà Trương gia, thật xem ngài trị tội Trương gia thế nào! Ta ngài hiện tại là đường đường Tổng Binh của một châu phủ, nhưng khẩu khí của ngài thì giống như ngài còn lướt qua Hoàng Thượng mà trị tội nhà chúng cơ đấy.”

Trương Tiểu Oản há mồm là Hoàng Thượng thế thế nọ, Lưu Nhị Lang nàng từ đến nay gan loạn nhưng nàng to gan tới độ lời cũng dám . Nhất thời ông nóng m.á.u với Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ nhân đại nghịch bất đạo bực mà ngươi nhốt lồng heo thả sông hả?”

Uông Vĩnh Chiêu thì lạnh lùng nhếch khéo miệng , “Lưu đại nhân, mời cho.” Hắn lên, bình tĩnh vươn tay tiễn khách.

Lưu Nhị Lang tức giận đến râu cũng run rẩy, lúc cửa ông đầu lạnh lùng với Trương Tiểu Oản, “Ngươi cứ chờ xem.”

Lưu Nhị Lang cuối cùng cũng chờ tới lúc thu thập một nhà họ Uông. Trên đường ông hồi triều, Tĩnh Hoàng băng hà, con cả Lưu Dung kế vị. Lưu Dung kế vị, Thiện Vương ở Nam Cương đại thắng, đang đường hồi triều giao binh quyền.

Dung đế thượng vị, việc lớn đầu tiên là lập châu phủ ở Nam Cương, sửa Mộc phủ thành châu phủ, lệnh cho đương triều đại học sĩ tới đó nhậm chức Nam Châu tri phủ. Dung đế nghĩ Thiện Vương mang binh đánh giặc thể tận hiếu với ông bà ngoại nên cho phép Thiện Vương để tang nửa năm, về biên mạc tẫn hiếu. Tháng 6 năm đó Thiện Vương và gia quyến về biên mạc của cha .

Sáng sớm tinh mơ ngày Thiện Vương hồi phủ, Trương Tiểu Oản sớm sửa soạn xong, chờ Uông Vĩnh Chiêu luyện võ trở về nàng để bà tử quần áo cho Hoài Mộ và Hoài Nhân, còn thì xoay quanh Uông Vĩnh Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-420.html.]

Chờ tắm gội xong nàng lau tóc cho đó nhịn thở dài , “Ngài cũng xa cách quá lâu nhưng cảm thấy như cách nhiều năm nhỉ?”

Trong hai tháng , vì con trai cả mưu hoa một con đường sống, phụ nhân cũng thêm thói quen nhiều hơn với . Uông Vĩnh Chiêu thấy thì thoải mái cực kỳ, nhưng ai ngờ nàng chỉ vài câu là nữa. Vì thế cũng nuôi thói quen trả lời nàng một hai. Lúc nàng thế thì cũng thuận miệng đáp một câu, “Ngươi nhớ nhiều thì sẽ thấy thời gian lâu.”

Trương Tiểu Oản cũng cảm thấy lý nên , “Cũng .”

Buổi trưa hôm đó Uông Hoài Thiện mang theo Uông gia quân tiết trấn. Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân mang theo võ quan trong binh doanh nghênh đón . Uông Hoài Thiện mừng rỡ còn cùng Uông Hoài Nhân cưỡi chung một con ngựa. Vẫn là Uông Hoài Nhân cảm thấy như uy phong lắm nên với cho xuống.

Uông Hoài Thiện cùng Vương Phi Mộc Như Châu phủ, cửa lớn tiếng gọi to cha . Đợi nhà chính, thật sự thấy bọn họ Uông Hoài Thiện dừng bước. Hắn cha uy nghiêm lãnh khốc đang ghế chủ vị, còn với khuôn mặt tràn đầy ôn nhu yêu thương thì nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật nhiều cảm xúc nảy lên trong lòng.

Hắn chỉ ngừng một bước nhanh đến, quỳ xuống dập đầu với bọn họ , “Bái kiến phụ , bái kiến mẫu , con trở về chậm trễ để chờ lâu đúng ?”

Thấy thần thái vui vẻ, thấy Vương Phi đang quỳ gối phía , sắc mặt Trương Tiểu Oản đổi, miệng chỉ ôn nhu , “Đều lên .”

Lúc con nàng còn dậy đầu nữ tử phía một cái. Hành động của cho nàng vẫn yêu thương Vương Phi của . Trương Tiểu Oản rốt cuộc cũng thương tâm.

“Con dâu thỉnh an phụ , mẫu .” Mộc Như Châu đẽ, khi dậy nàng còn vén áo hành lễ với hai , cảm kích , “Để lo lắng cho chúng con.”

Trương Tiểu Oản , nhẹ gật đầu nàng lui phía con trai . Mộc Như Châu lui , ngay đó cúi đầu giấu bi thương trong đáy mắt. Mẹ chồng nàng sợ là chuyện của nàng đúng ? Phụ nhân của Đại Phượng triều từ đến nay đều lấy chồng trời, lấy con trời, khi nàng để mất đứa nhỏ hẳn sẽ còn nhiệt tình với nàng như trong dĩ vãng nữa. Quả nhiên, chồng chính là chồng, thể thành đẻ .

“Con hỏi nàng trong kinh , biên mạc nghèo khổ, con vì ông bà ngoại thủ hiếu nửa năm nên sợ liên lụy tới nàng. nàng ngại vì thế con mang theo nàng tới đây.” Lúc ở phòng cha , Uông Hoài Thiện dựa cái ghế mềm của , nhàn nhạt .

“Nàng dù cũng là Vương Phi của con.” Nghe lạnh lẽo trong lời , Trương Tiểu Oản một câu .

Uông Hoài Thiện thế mới gật gật đầu , “Con , con sẽ khiến nàng tủi , ngài yên tâm.”

“Ai.” Trương Tiểu Oản thở dài.

Lúc Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt liếc Uông Hoài Thiện một cái, lạnh lùng với phụ nhân ngốc nghếch bên , “Ngươi đáng thương Thiện Vương Phi gì? Tâm tư của nàng còn tới phiên ngươi thương hại .”

Trương Tiểu Oản khổ, nghiêng đầu hỏi Uông Hoài Thiện, “Trên thương nặng ?”

“Không quan trọng mẫu , tí nữa con sẽ gặp đại phu xem qua, ngài yên tâm.”

Trương Tiểu Oản gật gật đầu , “Lúc gọi một tiếng.”

Uông Hoài Thiện gật đầu, gặp đại phu cũng chỉ vì để nàng an tâm chứ gì cần giấu diếm. Lúc thấy sắc trời còn sớm nên mới , “Con gặp Mạnh trò chuyện một lát, chút nữa dùng cơm con sẽ về.” Nói xong lên hì hì với Trương Tiểu Oản đó chắp tay với cha ngẩng đầu bước .

Bên bà tử của Mộc Như Châu tới báo nàng qua thỉnh an trò chuyện với Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản suy nghĩ một hồi mới lắc đầu với Bình bà để bà đáp lời.

Như Châu, Như Châu, nàng coi đứa con dâu như hòn ngọc quý tay, yêu thương nàng như con đẻ nhưng nàng vẫn . Từ khi con trai nàng ở núi sâu đánh giặc thương trở về còn giấu đau xót an ủi Mộc Như Châu mất con thì nữ tử dị tộc còn là đứa con dâu nàng yêu thương khoan dung nữa.

Nàng là ích kỷ, nàng đối xử với con trai nàng thì Trương Tiểu Oản cũng đối xử , còn nếu thì bọn họ vẫn nên là chồng và nàng dâu thôi. Trên đời từng yêu thương vô cớ, Thiện Vương Phi cũng nên hiểu rằng yêu thương và bao dung nàng nhận từ chồng là từ mà tới.

Loading...