XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 424
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:45:05
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoài Nhân lúc đang dán lên cửa luyện tấn, lúc hi hi đó lộn nhào một cái nhảy tới bên cha . Nghe hai xong lập tức lắc đầu với , “Con ngài lừa .”
“Lừa chỗ nào?” Trương Tiểu Oản , lúc Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nàng mà nàng chỉ chớp chớp mắt .
Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì mặt tức giận, điều khóe miệng vẫn cong cong, trong lòng căn bản ý răn dạy nàng. Hắn cũng nàng đang dùng cách của dạy con cái thế nào là như tay chân.
Uông gia hòa thuận, Trương gia bên cùng cho mấy đứa con trai của Tiểu Bảo và Tiểu Đệ theo Hoài Nhân. Trương Tiểu Oản cũng để mấy đứa nhỏ rảnh tới gặp nàng chuyện một hồi.
Vợ Tiểu Bảo và Tiểu Đệ cũng thường tới thăm nàng. Trương Tiểu Oản các nàng về chuyện của mấy đứa cháu trai thì cũng thường bổ sung vài câu, dặn bọn họ sách , võ cùng luyện.
Vì mấy đứa cháu trai Trương Tiểu Oản mời một vị tới Trương gia. Trương Tiểu Bảo cũng ý đồ của chị cả vài đứa nhỏ tiền đồ trong nhà bồ dưỡng thành châu báu nên cũng gắng sức để ý dạy dỗ.
Tiểu Đệ từ đến nay là kẻ ít , đối với vợ con đều nhiều lắm nhưng là nhiều việc. Từ khi hai đứa con trai thể bằng bản lĩnh của Uông gia quân, cất nhắc quản lý hai mươi , đều vô cùng quan tâm. Mùa hè gánh nước tới xem con trai luyện binh, mùa đông gánh cháo tới xem con trai luyện binh. Vì việc mà năm nay cũng theo thương đội xuống phía nam xa xôi nữa mà chỉ qua Đại Đông về.
Trương Tiểu Bảo vì thế mà mắng vài trận nhưng cũng theo em vài , thấy con cháu nhà uy phong thế nào thì cũng tiền đồ của mấy đứa nhỏ về sẽ giống , trong lòng tự nhiên cũng nhiều vui mừng cảm khái.
Tháng mười, Uông Hoài Thiện tới biên mạc. Trong mấy tháng Uông gia quân lục tục trở về tiết trấn, trong kinh cũng việc lớn nên Uông Hoài Thiện tìm một cái cớ để biên mạc.
Ngàn Trọng Sơn đang lúc xây dựng, em út còn nhỏ, em trai thứ hai thể quản lý sổ sách nhưng Uông Hoài Thiện vẫn về giúp cha xây xong thành trấn một phen mới . Có ở đây thì Đại Hạ bên cũng thể an bình một ít, vì thế Dung đế cũng đồng ý thỉnh cầu của , để tới đây.
Hôm nay mang theo Cung Hành Phong tới cửa phủ, cửa với nghĩa của , “Ta thấy về ở trong viện của là , cần mất công sắp xếp chỗ khác.”
“Nghe , sợ nghĩa mẫu mắng quy củ ?”
“Mẫu mới mắng .” Uông Hoài Thiện tiếng đáp.
Cung Hành Phong lắc đầu, khoác vai tới hậu viện. Vào viện, tới cạnh cửa bọn họ thấy vị phu nhân , “Sáng sớm mấy đứa tới nơi, thế mà giờ mới thèm tới. là đáng đánh.”
“Con mang trưởng qua gặp phụ ,” Uông Hoài Thiện thấy nàng thì khóe miệng khỏi nhếch lên, nhanh vài bước qua quỳ xuống , “Bái kiến mẫu , hài nhi trở , ngài nhớ con ?”
“Bái kiến nghĩa mẫu.” Cung Hành Phong cũng quỳ xuống.
“Đi rửa tay uống chờ phụ con về.” Trương Tiểu Oản con trai và con nuôi đang thì khỏi .
Chờ bọn họ đến gần hai bên nàng thì nàng mới đầu Hoài Thiện hỏi, “Nhạc nhi ?”
“Vương Phi trông nom.”
“Con ở đây tới khi nào mới về?” Trương Tiểu Oản khỏi mặt qua mặt đất khẽ hỏi.
“Đợi qua năm mới, con cũng , xem thế nào .” Uông Hoài Thiện nhàn nhạt trả lời, đôi mắt chớp mà sườn mặt của nàng, sợ nàng tức giận .
“Ừ.” Trương Tiểu Oản gật gật đầu, ngẩng đầu ôn hòa với , “Trong lòng con hiểu rõ là , đừng khiến bản thiệt thòi.”
Uông Hoài Thiện lập tức với , “Đã , ngài cứ yên tâm.”
Lúc Cung Hành Phong vội chen miệng , “Nghĩa mẫu, chúng con mang tới mấy rương bảo vật tìm thấy ở phía đông, ngài nhận ?”
Trương Tiểu Oản lời thì “Ai” một tiếng, híp mắt , “Bảo vật tìm ở mà chói lóa, xem đến cũng đau mắt.”
Cung Hành phong lập tức chỉ tay Uông Hoài Thiện , “Là Hoài Thiện tìm .”
Uông Hoài Thiện hừ một tiếng, vươn tay lướt qua đập lưng nghĩa . Cung Hành Phong đánh thì đau nhưng vẫn chịu đựng , “Được , nghĩa mẫu, những thứ chói mắt đều là con tìm, chói mắt là tìm.”
“Ha ha,” lúc Uông Hoài Thiện mới bước tới bên Cung Hành Phong , “Vẫn là nghĩa của nghĩa khí nhất.”
Nhìn bọn họ đùa, Trương Tiểu Oản cẩn thận thấy khuôn mặt Hoài Thiện sang sảng khói mù, lúc nàng mới yên tâm. Đứa nhỏ là nàng nuôi lớn, vui vẻ đau khổ nàng chỉ cần nhận vài phần. Chuyện đời cứ như thế, ai thật sự như ý.
Chuyện giữa vợ chồng, thể thản nhiên đối mặt là nhất, nàng thể yêu cầu nhiều hơn trong việc . Phần còn là thì để năm tháng chậm rãi báo cho , và để chậm rãi tự trải nghiệm.
Ăn cơm xong Uông Vĩnh Chiêu mang theo mấy đứa con trai về tiền viện. Trước khi Cung Hành Phong vốn đang do dự nhưng thấy Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt thì cũng lập tức theo.
“Lại đây.” Đi đến hành lang Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu với Cung Hành Phong.
Cung Hành Phong khom lưng bước nhanh tới mặt , đó chắp tay , “Tướng quân.”
“Tháng ba sang năm ngươi sẽ thăng chức?”
“Vâng.”
“Có gì ngoài ý ư?”
Cung Hành Phong khổ, “Sợ là , Hoài Thiện mang mạt tướng tới cùng ngài thương lượng vì thế mạt tướng cũng tới đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-424.html.]
“Chờ thêm hai tháng nữa, nếu gì trở ngại thì cứ hiệu lệnh quân sĩ lên đường.” Uông Vĩnh Chiêu về phía .
“Mạt tướng tuân lệnh.” Cung Hành Phong lời thì mới yên tâm.
Không hoàng đế ngăn cản Tổng Binh ở Đông Hải mà là kẻ trong triều ngăn đón. Hắn đánh giặc nhiều năm nhưng chức quan vẫn nhỏ, trong triều cũng tìm chống lưng. Còn may Hoài Thiện thể giúp kéo một tay, ngoài cũng thể thỉnh giáo Uông Vĩnh Chiêu chuyện hành binh đánh giặc vì thế mới mặt dày tới đây.
Cung Hành Phong thấy chuyện xong thì cũng dám quấy nhiễu bốn cha con nên vội chắp tay , “Mạt tướng cáo lui .”
“Đi .” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.
Chờ Uông Hoài Mộ khó hiểu hỏi phụ , “Ngài cũng dùng ?”
“Không như thế,” Uông Vĩnh Chiêu khẽ vuốt đầu , cúi đầu ôn hòa giải thích cho con trai, “Hắn là nghĩa của đại ca con, cũng là nghĩa của bọn con. Hắn ở Đông Hải, phần giao tình thì về chuyện các con cũng tiện việc.”
“Vâng,” Uông Hoài Mộ nghĩ nghĩ đó , “Mẫu nàng còn xem vùng đất hướng đông, còn ngày nếu con thể qua đó thì báo với nàng một tiếng, như thế trong mộng nàng cũng vui đến mỉm .”
Uông Vĩnh Chiêu thì ngây , lúc Uông Hoài Thiện lầm bầm, “Ta qua , mẫu hỏi ?”
Lúc thấy Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt qua thì lập tức , “Con qua mà, ngài từ từ con sẽ báo với mẫu một tiếng.” Dứt lời còn kịp chạy xa Uông Vĩnh Chiêu lấy roi ngựa hông hộ vệ quật qua.
Uông Hoài Nhân thấy thế thì mắt sáng ngời, tiến đến bên hai ha ha , “Đệ thấy phụ giáo huấn đại ca lắm . Huynh , ban ngày ở quân doanh đại ca còn phụ đá m.ô.n.g lăn ngoài trướng, là vì cái gì.”
Nhìn em út còn lo thiên hạ loạn, Uông Hoài Mộ tự chủ mà khẽ thở dài , “Đệ đừng hư như thế, mẫu mà thì sẽ sầu tới mức ăn cơm .”
Uông Hoài Nhân liên tục xua tay, “Huynh đừng mẫu , nàng dỗ khác nhất.”
Vàng tháng 11 gian, Uông Hoài Thiện thu thư trong kinh gửi tới, khi xong lập tức để thị vệ đốt . Cung Hành Phong cũng nhận tin nhà, đến đá thấy đốt tin vì thế , “Vương Phi của thật lợi hại, vị phu nhân nhà đều nàng thu phục .”
Nói xong lắc lắc lá thư trong tay, đây là vợ Vương Phi truyền tin, “Đệ xem ?”
Uông Hoài Thiện buồn , “Ta xem gì?” Nói xong cúi đầu giấu công văn mới với Cung Hành Phong, “Bữa tối mẫu sẽ nấu thịt dê cho chúng , tới thì ăn luôn.”
“Được.” Cung Hành Phong gật gật đầu, lúc nghiêm mặt , “Giữa tháng sẽ về, gì mang về cho ?”
“Mang một cái khóa trường thọ cho Nhạc Nhi giúp .” Uông Hoài Thiện nghĩ nghĩ .
“Đệ đem tới bên để nuôi ư?” Cung Hành Phong nhịn hỏi.
Uông Hoài Thiện lắc lắc đầu, ngón tay nhẹ gõ cái bàn , “Còn đợi mấy năm nữa.”
“Ý của là……”
“Ba tuổi già, lúc ba tuổi là thể hiểu chuyện, như thế thể xem con cháu Uông gia .” Uông Hoài Thiện nhếch khóe miệng đạm mạc , “Nói gì thì Nhạc nhi cũng chính là cốt nhục của . Đệ thật sự yêu thương , đến lúc đó đưa tới chỗ nuôi dưỡng. Chỗ phụ sợ là qua , Nhạc nhi thể nhập phổ tịch của Uông gia.”
“Uông đại nhân thích đứa cháu đến thế ?” Cung Hành Phong nhẹ “Tê” một tiếng.
“Sợ là kể cả đứa cháu c.h.ế.t ông cũng sẽ chớp mắt một cái, đừng là đòi trưởng tôn của Uông gia.” Uông Hoài Thiện cong khóe miệng, trào phúng .
“Vậy ngươi xử trí thế nào?”
Nghĩ tới nghĩa bao giờ mới gặp , bọn họ cách xa mấy vạn dặm, sợ là năm gặp một cũng khó vì thế Uông Hoài Thiện cũng thôi , lời thật, “Nếu quá đáng ngại sẽ đem đất phong của cho . Uông gia quân bên Nhạc nhi chắc chắn thể chạm một ngón tay . Mộc thị càn mặt mẫu như thế, phụ g.i.ế.c nàng là nể mặt . Trưởng tôn thì thế nào? Hắn sinh trong phủ Tiết Độ Sứ nhưng ông từng liếc mắt xem một nào .”
Đáng tiếc sự tình rõ ràng như thế mà Vương Phi của còn tưởng chỉ cần là Thiện Vương thì con trai nàng thể hưởng hết vinh quang.
“Vậy hưu nàng , cưới một khác. Nếu thỉnh hoàng thượng hạ chỉ?” Cung Hành Phong nhướng mày .
Uông Hoài Thiện lắc đầu, trầm , “Không đến mức như thế, Mộc thị là thê tử của , chỉ cần nàng vẫn tôn trọng nữ tắc thì đời nàng vẫn là thê tử của , nhưng chỉ thể ở kinh thành.”
“ con của thất thì sợ là Uông đại nhân cũng thích đúng ?” Cung Hành Phong lắc đầu , “Ta thấy hai thứ của cũng ông thích.”
Sao là thích, là cực kỳ chán ghét mới . Nếu cẩn thận Uông đại nhân thấy thì hai đứa con vợ lẽ thể sợ tới mức vãi quần. Uông Hoài Thiện cũng chẳng gì để về cha lãnh khốc vô tình . Ngẫm thì đến con ông còn cần, huống chi là cháu, gì ngạc nhiên.
“Nạp ?” Uông Hoài Thiện lắc đầu, “Thôi , thể khổ một khác.”
“Tùy ,” Cung Hành Phong bất đắc dĩ , “Ta thấy dứt khoát hòa thượng .”
Uông Hoài Thiện thì cầm nghiên mực bàn ném , miệng , “Huynh nạp mấy sợ là đến tên bọn họ còn nhớ rõ, thế nạp về để tiêu tiền hả?”
“Người nhiều náo nhiệt,” Cung Hành Phong tránh thoát, miệng , “Ta cửa đánh giặc, các nàng cũng nhiều cãi ?”
“Ai.” Uông Hoài Thiện than, “Chờ trở về ở thì sẽ thấy đầu lớn hai.”
“Cái gì?” Cung Hành Phong nhàn nhạt , “Đệ tưởng nữ nhân nào cũng như Vương Phi nhà , chân nhấc thì ai cũng dám dẫm ?”
Uông Hoài Thiện thì ý tan hết, thật lâu mới nhàn nhạt với Cung Hành Phong, “Lâu mới lợi hại.”