XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 425
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:47:13
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tết năm nay Uông Hoài Thiện ở trấn Sa Hà. Vào ngày 30 tết, giờ Mão, mặt trời mới nổi lên từ chân trời, chiếu sáng bộ thị trấn.
Bởi vì hôm nay cần dậy luyện võ nên tối qua Hoài Nhân ngủ cùng cả . Lúc tỉnh một hồi vẫn chu miệng oán giận ngủ như heo. Sau đó nhảy dựng lên, vèo cái bám lên lưng lúc đang mặc quần áo.
“Chớ nháo.” Uông Hoài Thiện ha ha, vươn một tay đỡ , sợ ngã.
“Vậy hứa sẽ cho săn thú ?” Uông Hoài Nhân khanh khách hỏi.
“Hôm nay ăn tết nên ở nhà, để mai .”
“Rồi lữa cho mà coi.” Uông Hoài Nhân hề dễ lừa, giảo hoạt cực kỳ.
“Lúc Vân Châu, Thương Châu và Đại Đông chúc tết sẽ mang núi lớn, chỗ đó núi to hơn bên nhiều.”
“Không, tới Ngàn Trọng Sơn!”
“Được, thì Ngàn Trọng Sơn.” Uông Hoài Thiện dựa em trai gật đầu.
“Hắc hắc.” Uông Hoài Nhân thấy đạt mục đích thì mới trượt xuống, chân đất tìm giày mặc .
Sợ em lạnh, Uông Hoài Thiện bất chấp mặc xong quần áo vội tìm giày tất cho , giúp mặc .
Uông Hoài Nhân giống hai thể tự việc, là hưởng thụ việc cả hỗ trợ. Hắn giường đặt chân lên đùi , giúp giày tất thì dùng khẩu khí chẳng thèm để ý để với , “Mẫu mà thấy thì sẽ đánh ngay.”
“Còn đánh nữa.” Uông Hoài Thiện xa.
“!” Uông Hoài Nhân gặp tri kỷ thì liên tục gật đầu, “Phụ cũng hùa, thật là tàn nhẫn.”
“Chính thế.” Uông Hoài Thiện cực kỳ cảm thông mà gật đầu.
Hai em nhất trí oán trách cha , Uông Hoài Nhân , “Đại ca, Vương Phi của thứ , đợi về mang binh đánh giặc sẽ lên kinh đô cưới khác hơn cho nhé.”
Uông Hoài Thiện vì khẩu khí của em út mà sửng sốt. Hắn xoa xoa bụng mới nhịn bật .
“Lúc đó nhị ca hẳn là sẽ cho bạc.” Uông Hoài Nhân đến đây thì đôi mắt chớp động, nghĩ thầm tí nữa bày kế điệu hổ ly sơn để tới phòng hai trộm chút bạc tiêu. Từ khi cho hai quản tiền của thì quản hết tiền tiêu vặt của . Đến mua một cây đường hồ lô cũng hỏi, thật sự là phiền toái vô cùng.
“Lại đánh cái chủ ý quỷ quái gì thế?” Mặc giày tất cho em xong, Uông Hoài Thiện kéo dậy mặc quần áo cho .
“Hắc hắc, .” Uông Hoài Nhân xa, chờ mặc quần áo xong, ghế đợi cả mặc quần áo cùng qua chỗ rửa mặt.
Lúc cửa, khí lạnh lẽo, Uông Hoài Thiện khoác một cái áo lông cáo cho Uông Hoài Nhân. Hoài Nhân áo của và áo giống nên lúc mới kéo .
Hắn sợ lạnh, cần mặc nhiều như thế nhưng thấy cũng mặc thì bầy hầy nữa.
“Đừng chơi , cũng đừng nghịch……” Uông Hoài Thiện vươn tay sờ cái gáy của em trai, mang về phía , miệng dặn dò, “Hôm nay ăn tết, nếu thành thật thì cẩn thận sẽ nhốt .”
Uông Hoài Nhân xoay chuyển tròng mắt, nghĩ nghĩ đến thật sự nghiêm khắc thì đành cắn môi bất đắc dĩ gật gật đầu. Thôi , trộm bạc của hai nữa, cũng mang theo mấy họ trộm gà Tiêu phu nhân nhà Tiêu phán quan nuôi nữa.
“Mẫu .”
“Mẫu .”
Hai tiếng gọi một lớn một nhỏ truyền tới, Trương Tiểu Oản đang vấn tóc cho Uông Hoài Mộ vội đầu với Uông Vĩnh Chiêu đang ở ghế đối diện , “Ngài mau gọi bọn .”
Uông Vĩnh Chiêu còn trả lời thì Uông Hoài Thiện cùng Uông Hoài Nhân phòng. Ánh mặt trời buổi sáng thật , Trương Tiểu Oản mở hết cửa sổ trong ngoài, lúc trong phòng là một mảnh ánh nắng rực rỡ. Người trong gương cũng chiếu thần thái lóe mắt, Trương Tiểu Oản vốn tháy gươn mặt ôn tồn lễ độ của con thứ hai thì trong nội tâm vui sướng thôi. Lúc đầu thấy con cả và con út trong ánh nắng, giống như tỏa hào quang thì mặt tươi rói, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ .
“Mau mau đây, sắp vấn xong cho Hoài Mộ .” Nàng con thứ hai trong gương, khẽ , “Mẫu cắm cây trâm bạch ngọc cho con nhé?”
“Vâng.” Hoài Mộ nghĩ cũng nghĩ gật đầu.
Trương Tiểu Oản để bà Bảy mở hộp . Bà Bảy đến khép miệng mà lấy một cây trâm trong hộp đưa cho Trương Tiểu Oản. Bà với đại công tử và tiểu công tử đang bên cạnh, “Đây là dùng bạch ngọc thượng đẳng, nhờ thợ thủ công cây trâm. Hôm qua mới đưa tới trong phủ. Nô tỳ còn đang nghĩ đợi tới giao thừa mặc đồ mới mới đeo, ai ngờ sáng sớm phu nhân dùng.”
Trương Tiểu Oản đang cài trâm cho con thứ hai thấy thế thì , “Buổi tối còn trâm khác, xứng với bộ mới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-425.html.]
“Xem nô tỳ ,” bà Bảy tự đành đầu , “Nô tỳ quên mất bộ mới là màu xanh.”
Trương Tiểu Oản buồn , lúc Hoài Nhân đang thò tay cầm cây trâm nhưng nàng đánh một chút, mắng, “Còn mau theo đại ca thỉnh an phụ .”
Lúc Uông Hoài Mộ dậy nhường chỗ, Uông Hoài Thiện thấy thế thì vội , chắp tay hướng phía , “Hài nhi thỉnh an phụ đại nhân.” Nói xong , với từ trong gương , “Mẫu chải tóc cho con khác của phụ nhé. Ngài xem trán ông lộ nếp nhăn kìa, thật là già.”
Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn uống công văn trong tay thế thì ngẩng đầu lạnh lùng mà con trai cả liếc mắt một cái. Trương Tiểu Oản nam nhân đầu nửa tóc bạc, môi mỏng mím , khí thế sắc bén cực kỳ thì lập tức với .
“Nhanh lên.” Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, quăng hai chữ đó thu tầm mắt.
Lúc Uông Hoài Mộ nắm tay em trai đang thành thật tới bên cha. Uông Vĩnh Chiêu về phía bọn họ, thần sắc nhu hòa hơn hỏi Hoài Mộ, “Có đói ?”
“Con đói.” Cha hỏi Hoài Mộ nhưng Hoài Nhân lớn tiếng trả lời.
“Con đói bụng.” Hoài Mộ nhịn thở dài trong lòng, dắt em trai đến ghế, đó với , “Vừa thỉnh an phụ và mẫu .”
“Cũng ngoài.” Hoài Nhân cho là đúng, nhưng thấy mặt là lòng thì lập tức lên chắp tay với cha , gào rõ to, “Người bên ngoài đây, Hoài Nhân thỉnh an phụ , mẫu và hai vị trưởng.”
“Đệ……” Hoài Mộ thấy nghịch ngợm như thế thì tức giận đến véo lỗ tai , “Hài tử chịu lời!”
Uông Vĩnh Chiêu mỉm bọn họ nháo, bên Trương Tiểu Oản khẽ thở dài bên tai con trai cả , “Lúc phụ con bực Hoài Nhân quy củ.”
Nghe giận dỗi, Uông Hoài Thiện , “Hoài Nhân ở bên ngoài cực kỳ quy củ, ngài đừng giận .”
Trương Tiểu Oản kinh ngạc, “Làm mà đến con cũng giúp nó?”
Uông Hoài Thiện thể vì mấy ngày nay ở quân doanh đều coi Hoài Nhân như gã sai vặt, bưng , đưa nước em đều hết.
“Hắn hứa hẹn cái gì với con ?” Đối với tính tình con út, Trương Tiểu Oản cực kỳ rõ ràng vì thế nàng buồn hỏi con cả.
“Ngài cũng đừng hỏi.” Uông Hoài Thiện , ở trong gương. Nàng đang vấn tóc cho , gương mặt tràn đầy ôn nhu vui sướng khiến cũng nở nụ . Chỉ cần là , chuyện gì cũng sẽ qua.
Mới tiến nhà chính, Uông Đỗ thị cùng ba đứa con trai ở nhà chính. Nhìn thấy bọn họ, Uông Kỳ Tu mang theo hai em trai là Uông Kỳ Dương và Uông Kỳ chấn dập đầu với Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản.
“Đứng lên .” Uông Vĩnh Chiêu lên tiếng.
Hắn dứt lời, Trương Tiểu Oản mới , “Đều lên .”
“Đỗ thị thỉnh an đại ca, đại tẩu.” Uông Đỗ thị cũng tiến lên hành lễ.
“Sao dậy sớm thế?” Trương Tiểu Oản vội tiến lên đỡ nàng , cùng tới chỗ ghế .
Lúc Uông Kỳ Tu mang theo em thỉnh an Uông Hoài Thiện. Uông Đỗ thị đầu thấy bọn họ cùng mấy em Uông Hoài Thiện hoà thuận vui vẻ thì tươi bên miệng càng sâu hơn. Nàng đáp lời Trương Tiểu Oản cũng nhẹ nhàng hơn, “Không sớm, bọn tỉnh dậy thì tới thôi, hiện tại cũng ngủ nhiều như nữa.”
“Vậy là , hôm nay còn bận một ngày, nếu mệt mỏi thì nghỉ, ngày lễ tết đừng để mệt.” Trương Tiểu Oản với nàng .
Lúc Uông Vĩnh Chiêu xuống chính vị đó gật đầu với Trương Tiểu Oản , “Ngồi xuống .”
Trương Tiểu Oản hành lễ với , lúc mới tới xuống bên cạnh , đó nàng bảo đám nhỏ, “Mau mau đây xuống.”
“Muội sẽ gọi hạ nhân bưng đồ ăn lên.” Uông Đỗ thị vội .
“Vất vả cho .” Trương Tiểu Oản gật đầu với nàng .
Lúc đám nhỏ tới, Trương Tiểu Oản Uông Vĩnh Chiêu thấy gật đầu thì nàng mới với bọn họ, “Hoài Thiện, con mang nhị và tiểu bên với mẫu .”
Uông Hoài Thiện gật đầu, Trương Tiểu Oản lúc đầu với mấy đứa cháu trai, “Kỳ Tu, cháu mang Kỳ Dương và Kỳ Chấn ở bên đại bá.”
Uông Kỳ Tu thế thì tức khắc nghiêm nghị liếc mắt với hai đứa em phía . Lúc mang theo hai em trai vái chào với Uông Vĩnh Chiêu, chờ đám Uông Hoài Thiện thỏa mới dẫn em trai tới bên Uông Vĩnh Chiêu. Uông Đỗ thị đang ở cửa nhà chính hạ nhân mang đồ ăn đến thấy cảnh thì sửng sốt một chút đó ở xa xa hành lễ với Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản thấy thì với nàng một chút.
Đây là Uông Đỗ thị và con nàng nên . Uông Kỳ Tu năng lực bất phàm, Uông Vĩnh Chiêu cũng coi trọng, Uông Đỗ thị ở đây một năm cũng giúp đỡ nhiều, khiến nàng đỡ bao nhiêu việc.