XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 427
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:48:41
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm qua , Hoài Mộ 14, tuổi mụ là 15. Trương Tiểu Oản vốn còn kéo dài vài năm mới mai cho nhưng Uông Vĩnh Chiêu sớm đính để bên dạy dỗ con cho gả sang đây.
Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ tìm Hoài Mộ nhưng lẽ hai cha con sớm với nên cách của Hoài Mộ khác gì cha . Hắn bảo Trương Tiểu Oản chọn để đình , chờ tới lễ cập quan rước về.
Trương Tiểu Oản nghĩ tới nghĩ lui cũng việc mà để Uông Hoài Mộ tự chủ thì khả năng. Việc con cả cưới vợ dù trong phủ phong ba gì nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó. Ngay cả một lòng bằng phẳng mềm lòng như Hoài Mộ cũng thích Mộc Như Châu.
Dù trong lòng nàng cũng chọn, chính là con gái út của Vương phán quan ở Thiết Sa trấn. Nàng gặp tiểu cô nương , cực kỳ văn nhã trọng, tính tình cũng an tĩnh nhưng tuổi nhỏ, mới 10 tuổi.
Nàng suy nghĩ hai tháng, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định.
Đêm nay nàng với Uông Vĩnh Chiêu thì hỏi, “Ngươi trúng nàng ?”
Vương Thông là đại tướng tâm phúc của , nếu cưới con gái của ông thì gì hơn.
“Ai,” Trương Tiểu Oản gối lên n.g.ự.c thở dài , “Nhìn trúng thì trúng, nhưng chuẩn .” Đến lúc đó nếu sai lầm, khiến con nàng lỡ cả đời thì nàng mới .
“Không ngại,” thấy nàng lo lắng vớ vẩn, Uông Vĩnh Chiêu buồn vỗ vỗ eo nàng, trầm ngâm một hồi mới , “Như sẽ chuyện với Vương Thông, để ở nhà dạy dỗ khuê nữ cho .”
“Hay là thêm hai năm nữa hẵng ?” Trương Tiểu Oản vẫn chút xác định.
“Lắm chuyện.” Uông Vĩnh Chiêu cho là đúng.
Trương Tiểu Oản vẫn thở dài, vươn tay kéo chăn lên che vai cho mới , “Ta còn nghĩ chỉ cần nuôi bọn chúng trưởng thành là , hiện mới thấy việc cần lo lắng còn nhiều hơn .”
“Ngươi bớt lo lắng .” Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu hôn nàng, qua một hồi mới nhẹ giọng , “Ngủ , sáng mai còn Ngàn Trọng Sơn.”
Ngày mai một nhà đều Ngàn Trọng Sơn, đây là chỗ mấy cha con nhưng Trương Tiểu Oản qua nào. Nghe năm nay rốt cuộc xây xong nên nàng cũng một chuyến.
Sáng sớm hôm Trương Tiểu Oản hầu hạ một nhà già trẻ ăn cơm xong lên xe ngựa. Lần bọn họ dùng xe ngựa thật sự to rộng, một nhà bốn đều ở bên . Trên đường Trương Tiểu Oản hỏi, “Đi đường núi cũng thể dùng xe ngựa lớn như thế ?”
Uông Hoài Mộ xong thì về phía , ôn nhu nhỏ, “Theo ý của phụ , một con đường để chở lương thảo xây dựng, chúng con đường đó. Nó dốc, rộng rãi, xe ngựa cũng thoải mái.”
Năm nay con thứ hai lớn hơn một tuổi nên càng săn sóc tỉ mỉ với nàng. Ngày thường trời lạnh còn dặn nàng mặc nhiều áo một chút. Trương Tiểu Oản thấy thì trong lòng tràn đầy vui mừng yêu thương, lúc ôn nhu đáp nàng vươn tay vỗ vỗ tay , khẽ .
Nhìn khuôn mặt tràn đầy ý của , Uông Hoài Mộ đầu dựa đầu lên vai nàng. Uông Hoài Nhân bên cha thấy thế thì ngáo ộp với hai, chê , “Èo, nhị ca chịu lớn, còn đòi cưới nàng dâu, đúng là hổ.”
“Đồ trứng thối.” Uông Hoài Mộ thì , cũng tức giận mà chỉ với em trai, “Nếu chuyện tử tế thì chuẩn chép 5 Lễ Kinh .”
Uông Hoài Nhân mặt quỷ với đó dựa lên cha, nâng chân đạo lên cửa sổ xe, mặt đón gió xuân, miệng nhẹ huýt sáo.
Hắn mạnh mẽ thổi một , hộ vệ cưỡi ngựa phía cũng rống lên hát theo. Cái chọc Uông Hoài Nhân cũng hát theo. Trong nháy mắt trong xe ngựa tràn đầy tiếng rống ầm ầm của .
Uông Hoài Nhân giọng lớn, hát đến là khí thế, Uông Hoài Mộ lấy cây sáo gác xe thổi lên. Thấy trợ hứng, Uông Hoài Nhân càng sức mà hát. Một đường và đám hộ vệ hát vang, đến khi cổ họng khàn khàn mới thôi.
Trương Tiểu Oản vẫn luôn lắng một cách vui vẻ, đầu dựa vai Uông Vĩnh Chiếu, nhẹ vỗ về tóc của con út đang dựa cha . Nàng ôn nhu khuôn mặt như rồng như hổ của , hai con . Đôi mắt Trương Tiểu Oản ôn nhu tới độ thể nhỏ nước.
Uông Vĩnh Chiêu một tay nhẹ ôm con út trong lòng, thường liếc nàng, lúc trong ánh mắt luôn lãnh khốc của cũng mang theo vài phần ý .
Uông Hoài Mộ cha từ đến nay yêu thương kém gì em trai. Hắn cửa cùng Đại Đông mua dược liệu mà cha cũng phái hộ vệ tín theo âm thầm bảo vệ .
“Phụ .” Nhìn thấy cha , Uông Hoài Mộ ngừng thổi sáo gọi một tiếng, khuôn mặt ôn nhuận đều là ý .
Uông Vĩnh Chiêu gật đầu khen ngợi đó mới thu tầm mắt bên ngoài. Lúc xe ngựa tiến Thiết Sa trấn, chỗ binh doanh của , một đường lên phía bắc đều là địa bàn của .
Hắn đánh c.h.ế.t sống hơn 30 năm mới ngày . Gần đến đêm bọn họ mới tiến Ngàn Trọng Sơn, nghỉ ngơi ở thị trấn ở ngoài rìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-427.html.]
Ngàn Trọng Sơn tuy là núi nhưng cũng bao nhiêu cây xanh. Đến ngày thứ ba tiến núi Trương Tiểu Oản mới thấy câu cối thảo nguyên, còn Ngàn Trọng thành xây dựng dựa theo bát quái, ngũ hành.
Thị trấn từ bên ngoài thì cực kỳ khí phách, tiến bên trong thì kết nối chặt chẽ. Đợi sâu trong Trương Tiểu Oản phân rõ đông nam tây bắc, đầu tiên là nàng rõ bọn họ tiến từ chỗ nào, đến khi trong trấn nàng rõ là cửa chính chỗ nào là cửa hông.
Cuối cùng tiến Uông phủ, mười hai chủ viện tám viện nhỏ vây quanh, tiền viện và hậu viện cũng cách xa rõ ràng. Trương Tiểu Oản tiến chủ viện thì động nữa, cho dù con trai út hưng phấn bừng bừng mang nàng dạo nhưng nàng chỉ lắc đầu. Nàng thật sự là nổi nữa.
Nơi so với phủ Tiết Độ Sứ con lớn gấp đôi, ngày thường ở nàng từ hậu viện tới tiền viện mất một lúc, hiện nay nếu dạo khắp phủ chắc nàng ngất mất.
“Để mẫu con nghỉ ngơi.” Uông Vĩnh Chiêu bên cạnh Trương Tiểu Oản lúc đang thở phì phò mà nhàn nhạt với con út.
“Đã .” Cha lên tiếng nên Uông Hoài Nhân cũng hề bướng bỉnh mà chỉ với Trương Tiểu Oản, “Thế con tìm nhị ca nhé?”
“Đi .” Hoài Mộ mang theo hộ vệ xem tường thành. Trương Tiểu Oản thấy Uông Hoài Nhân còn cực kỳ tinh lực thì nghĩ để cũng , “Nhớ cùng nhị ca về sớm ăn cơm.”
“Vâng.” Uông Hoài Nhân lời nàng xong vái chào cha đó mới mang theo gã sai vặt và hộ vệ vội vàng cửa.
Con trai Trương Tiểu Oản mới gọi bà Bảy và bà Tám tới dặn bọn họ mang theo nha đem lương thực mang theo bỏ phòng bếp, nổi lửa nấu cơm. Hai bà tử lĩnh mệnh xuống Trương Tiểu Oản mới bưng bát lên uống một ngụm với Uông Vĩnh Chiêu, “Nơi còn nhiều ở.”
“Ừ, trong là nơi để luyện binh, bên ngoài mới là nơi buôn bán.” Uông Vĩnh Chiêu đón lấy khăn nàng đưa để lau tay đó , “Mấy ngày ngươi mang theo Hoài Mộ dạo quanh, dạy sắp xếp binh doanh thế nào.”
Bên ngoài phủ đều là binh doanh ? Một chỗ quân đội thế khiến Trương Tiểu Oản cảm thấy may mắn vì bọn họ sẽ ở trấn Sa Hà cả đời. Nếu sợ là chỉ mấy cha con nhà là ở chỗ .
Uông Vĩnh Chiêu thế thì tất nhiên là Trương Tiểu Oản cũng trái. Cho dù trong lòng nàng mờ mịt với việc bày trận ở nơi nhưng vẫn gật đầu với , “Thiếp .”
Ban đêm nàng tự tay đồ ăn. Hai đứa con trai đều ăn no Uông Vĩnh Chiêu yên lặng ở ăn hết đồ ăn còn , ý dậy. Trương Tiểu Oản ở bên chậm rãi dùng bữa, ăn sạch đồ ăn thừa thì dặn bà tử chăm sóc hai đứa con, còn vẫn luôn cạnh , lẳng lặng chờ đợi.
Uông Vĩnh Chiêu ăn chậm, nàng nghĩ nghĩ bảo hộ vệ lấy rượu vàng tới, hâm nóng rót thêm cho .
“Ngài uống hai ngụm để đêm nay ngủ ngon một chút.” Trương Tiểu Oản thấy uống rượu thì lấy khăn tới lau miệng cho .
“Ngồi .” Thấy nàng vội ngừng, Uông Vĩnh Chiêu mở miệng .
“Ai.” Trương Tiểu Oản xuống, đôi mắt ôn hòa mà , cùng chậm rãi nhẹ giọng , “Năm đó theo ngài tới đại mạc luôn cảm thấy trời thật cao rộng, tâm tình cũng nhẹ nhàng ít. Tới chỗ mới trời đất lúc đó còn lớn bằng nơi , đỉnh núi là vạn dặm cát vàng, cũng rõ bên đường chân trời là chỗ thế nào.”
“Là cát, còn quốc gia khác.” Uông Vĩnh Chiêu cong khóe miệng, phụ nhân bên cạnh đạm mạc .
“Ngài tới đó ư?”
“Chưa từng.” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay chạm khuôn mặt ấm áp của nàng , “ bên Đại Hạ con đường thể thông qua quốc gia tên là Hoàng Kim .”
“Hoàng Kim quốc gia ư? Ta , cũng thấy bao giờ.” Trương Tiểu Oản than thở lắc đầu.
“Việc mấy , phụ nhân trong kinh thể Nam Cương, Bắc Mạc là năng lực.” Uông Vĩnh Chiêu cho là đúng , “Ngươi nhiều hơn khác .”
Trương Tiểu Oản gật đầu, gắp lát thịt bỏ trong bát .
Ăn xong, Uông Vĩnh Chiêu lời khác. Trương Tiểu Oản , chỗ nào hiểu sẽ hỏi một hai câu. Cứ thế uống hết bầu rượu nàng mới theo về nhà, lấy nước ấm cùng tắm gội.
Lúc lau tóc cho Uông Vĩnh Chiêu nặng nề ngủ mất, Trương Tiểu Oản tóc bạc của trong tay thì khẽ thở dài một . Người chí hướng rộng lớn đến nỗi bây giờ nàng vẫn cảm thấy kinh ngạc. một đường tới giờ quả thật cũng quá mức vất vả.
Hoài Thiện thể tự bảo vệ , nhưng Hoài Mộ còn đang trưởng thành, Hoài Nhân mới 8 tuổi, gánh gánh nặng lưng . Vì thế chỉ đành cố thêm 10-20 năm nữa, chờ hai đứa thể độc lập chống đỡ một phương thì mới nhẹ nhàng hơn ?
Hắn còn tới 50 mà tóc bạc đầy đầu, nghỉ ngơi một chút mà vẫn thể thẳng tắp uy mãnh mặt ngoài?
Nàng chỉ thể chăm sóc một chút, cho dù nàng cũng mệt mỏi. vì con thì bọn họ cũng chỉ thể cố. Đã cố cả đời, cố thêm chút nữa cũng qua.