XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 428
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:48:42
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày , Trương Tiểu Oản túm lấy Hoài Nhân, dẫn cùng Hoài Mộ dạo nơi trong trấn một . Nàng nhiều lắm, lúc sư gia và Hoài Mộ thương thảo xong nàng chỉ thể hỏi chút chuyện bếp núc, những chỗ , coi như đề điểm chút ít cho Hoài Mộ.
Hoài Mộ vài vị chân truyền, bản lĩnh cũng thể khinh thường, lúc với sư gia về trận đồ bát quái ở đây Trương Tiểu Oản cũng quá hiểu. Đến đêm nàng hỏi Uông Vĩnh Chiêu, giải thích nàng mới hiểu một chút.
Lúc nàng mới kinh ngạc phát hiện gần 10 năm tâm tư nàng đặt cha con họ vì thế thế giới của nàng cũng chỉ đều là bọn họ. Ngày thường lật sách , qua vài thấy những chữ hiểu nàng cũng tâm tư tìm hiểu. Lúc nàng sống giống hệt một phụ nhân trong nội trạch, từ trong ngoài đều thế.
Nghe nàng thở dài, Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nàng khó hiểu hỏi, “Ngươi than cái gì?”
“Thiếp chẳng hiểu gì hết……” Trương Tiểu Oản cầm lấy cuốn sách Uông Vĩnh Chiêu đang , chỉ mấy chữ bên , “Ngài dạy , cái chữ thế nào?”
Uông Vĩnh Chiêu thật là buồn , “Không hiểu thì hiểu, gì sốt ruột.”
Nói thì thế nhưng cầu xin trong mắt Trương Tiểu Oản lòng vẫn mềm mại, cũng ngại phiền mà dạy nàng chữ. Hai trang sách Trương Tiểu Oản nửa canh giờ, Uông Vĩnh Chiêu giảng giải nửa canh giờ mới hiểu ý tứ ở giữa.
Thấy nàng nhíu mày suy tư, Uông Vĩnh Chiêu thầm nghĩ nàng ý tứ trong sách cũng , về nếu thời gian sẽ giảng giải với nàng một vài. Cho dù nàng cũng vô dụng.
Qua mấy ngày, Trương Tiểu Oản theo một hàng khắp trong ngoài trấn, thế mới nhiều vai trò lắm. Mang tiếng là nàng mang theo Hoài Mộ an bài còn bằng là mang theo nàng để nàng rõ trong ngoài trấn.
Nói gì thì đây cũng là chỗ con cháu nàng đời đời ở , là nhà bọn họ nên Trương Tiểu Oản đường tắt, ngõ nhỏ, giếng nước, hành lang đều cảm thấy cực kỳ thiết buồn bã. Nơi thuộc về con cháu nàng, chỉ sợ cũng là dấu vết duy nhất nàng lưu tại triều đại .
Ở Ngàn Trọng Sơn nửa tháng đoàn mới về trấn. Lúc phía nam thư tới, Uông Kỳ Tu thăng lên hàm chính tứ phẩm. Uông Đỗ thị mừng đến khép miệng, thấy Trương Tiểu Oản che khăn khanh khách vài tiếng, cả như trẻ tới vài tuổi.
Thấy nàng mừng rỡ, đường giống như đang bay, Trương Tiểu Oản lo lắng nàng ngã, vài đều dặn dò nàng đường cẩn thận. Uông Đỗ thị cất tiếng thanh thúy đáp , còn mừng rỡ tới nỗi mắt cũng .
Trương Tiểu Oản ở một bên , tâm tình cũng vì thế mà hơn vài phần. Sáng sớm ăn cơm xong ba cha con tiền viện, nàng cũng ngóng trông Uông Đỗ thị đây thỉnh an , khuôn mặt vui mừng của nàng , nàng cũng thể nhiều vài tiếng.
Từ khi Đại Trọng , bởi vì Thính quản gia cũng già nên Trương Tiểu Oản cũng đề bạt nhị quản sự lên. Thính quản gia ở trong phủ đại tổng quản, nhưng Trương Tiểu Oản dặn ông chỉ việc lớn, còn việc khác để nhị quản gia .
Vì Thính quản gia trung thành và tận tâm cả đời nên Trương Tiểu Oản phát cho ông một cái sân, hầu gã sai vặt đều cho ông chọn, đồng thời đón vợ ông cùng ở để dưỡng lão.
Trương Tiểu Oản tước quyền của ông . Thính quản gia cũng là theo Uông gia mưa gió cả đời, tự các của nàng. Người nào đáng cái gì thì cái đó, vì thế ông phàn nàn, cũng gây thêm phiền toái cho Trương Tiểu Oản. Tuy đứa con thứ ba của ông ở bên ngoài gây họa ông cũng báo cho Trương Tiểu Oản một tiếng mà tự giải quyết.
Có điều việc cuối cùng vẫn đến tai nàng, Trương Tiểu Oản con ông ở bên ngoài thiếu nợ cờ b.ạ.c thì suy nghĩ một hồi, vẫn giúp ông xử lý.
Lúc nàng tới tiền viện với Uông Vĩnh Chiêu chuyện cho tới Đại Đông giúp quản sự trông coi thôn trang, đó nàng , “Thính thúc theo ngài cả đời, thể khiến lạnh lòng.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ “Ừ” một tiếng.
Nói đến chỗ Trương Tiểu Oản đột nhiên nhớ tới việc của Trương Tiểu Muội. Nàng trầm mặc một hồi mới xuống cạnh Uông Vĩnh Chiêu, kéo tay áo hỏi, “Triệu Đại Cường hiện giờ ?”
Chung quy vẫn là cha của con Tiểu Muội, lúc g.i.ế.c cũng tống nhà lao, để chút tiền bạc và tòa nhà cho ở. Tiểu Muội thì Tiểu Bảo an bài ở thôn trang tại Thương Châu cùng mấy đứa con. Nàng cũng để tiền bạc cho chồng, cũng nếu nhớ nàng và con thì thể tới tìm bọn họ.
Đã sắp hai năm, Trương Tiểu Oản cũng Triệu Đại Cường tìm tới nên nghĩ việc cứ thế là xong. Hiện giờ hỏi như thế trong lòng nàng cũng xem tin tức gì .
“Triệu Đại Cường?” Uông Vĩnh Chiêu nhất thời nghĩ tới , đó mới nhớ từng tin báo nhận , cuối cùng , “Ở phố hoa xài hết tiền ăn mày, .”
Dứt lời đề bút xử lý công việc. Trương Tiểu Oản dám quấy nhiễu nên dựa lưng ghế, đồ vật bàn, nhẹ thở dài nhắm mắt . Nàng đoán sẽ tìm tới, nghĩ quả thật như thế.
Vào tháng 9, Uông Vĩnh Chiêu mang hai đứa con trai ở Ngàn Trọng Sơn vội vã nửa tháng, khi về chút ho khan. Hoàng Sầm kê đơn uống vẫn dứt hết. Hoàng đại phu lén với Trương Tiểu Oản phương thuốc tác dụng nhưng đại nhân nghỉ ngơi nhiều hơn. Cứ ngày đêm hối hả như thế thì thể khỏe .
Ngày thường Trương Tiểu Oản dám Uông Vĩnh Chiêu, chỉ thấy ban đêm ho nhẹ vài tiếng thì cũng nếu cứ thế sẽ . Sáng hôm nay hầu hạ rửa mặt nàng , “Ngài ăn xong cơm sáng thì cùng tiệm vải một chút nhé. Ta chọn vải cho ngài và hài tử mấy bộ quần áo mùa thu.”
Uông Vĩnh Chiêu kinh ngạc liếc nàng một cái.
“Hôm nay thời tiết , ngoài một lát.” Trương Tiểu Oản .
Ngày thường tiệm vải đều đưa vải tới trong phủ, nàng cũng ít ngoài. Mấy năm nay nàng chẳng yêu cầu gì, khó lắm mới một nên đoán chắc Uông Vĩnh Chiêu sẽ đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-428.html.]
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu thấy nụ ôn nhu mặt nàng thì thật sự gật đầu.
“Đa tạ ngài.” Trương Tiểu Oản hành lễ với .
Uông Vĩnh Chiêu mặt nàng lên tiếng.
Hôm nay xe ngựa của phủ ngoài, Trương Tiểu Oản tiệm vải chọn mấy khối vải, đòi Uông Vĩnh Chiêu đưa lên núi gần đó. Cơm trưa nàng sớm chuẩn nên lúc bọn họ cũng ăn ở bên ngoài.
Thuốc, nước lê nàng đều chuẩn xong, lúc ăn cơm ở núi Uông Vĩnh Chiêu hiểu ý nàng. Ăn cơm xong còn cõng nàng lên núi, tới đỉnh vẫn buông nàng xuống mà cùng nàng xa vùng đất thuộc về .
Trên đường về nhà Trương Tiểu Oản dựa vai nhắm mắt. Nàng cũng cảm thấy Uông Vĩnh Chiêu cũng dựa đến nhưng nàng mở mắt mà chỉ nâng dựa một cái gối mềm, đó duỗi tay ôm đầu Uông Vĩnh Chiêu lòng.
“Tiểu Oản.” Trong m.ô.n.g lung, Uông Vĩnh Chiêu gọi nàng.
“Ta ở đây, phu quân.” Trương Tiểu Oản cọ mặt lên tóc , nhẹ giọng .
Nói xong hai đều im lặng, tiếng vó ngựa đều đều, cả hai dần ngủ say.
Trương Tiểu Oản nghĩ cách để Uông Vĩnh Chiêu ở hậu viện nghỉ ngơi gần mười ngày thì tật ho khan của mới coi như dứt hẳn. Hoàng Sầm và đại phu mù đều tới xem mạch và .
Lúc lão đại phu mù còn nghĩ Uông Vĩnh Chiêu sẽ bệnh cũ tái phát một , lúc thấy ông còn là vui, hừ hừ, ý bảo ông căn bản chẳng thèm để Uông Vĩnh Chiêu mắt.
Tới tháng 10, biên mạc dần lạnh hơn, lúc kinh đô bên tin tới. Xem xong Uông Vĩnh Chiêu đưa cho Trương Tiểu Oản xem mà tìm hai đứa con trai tới cho bọn xem.
“Nhạc nhi quái bệnh ?” Uông Hoài Mộ xem xong tin thì nhíu mày, là sầu lo , “Thánh y trong cung đều trị ?”
Lúc Uông Hoài Nhân nhe răng trợn mắt , “Nhị ca, ngốc ? Huynh quên nàng là Nam Cương, dùng độc ?”
“Đệ là nàng hạ độc Nhạc nhi ư?” Uông Hoài Mộ duỗi tay nhéo tai em , lắc đầu , “Cho dù thích Vương Phi cũng thể mang lòng tiểu nhân suy đoán mẫu như thế . Nếu mẫu sẽ thương tâm.”
“Mẫu mềm lòng, đương nhiên sẽ nghĩ lòng ác độc như thế,” uông Hoài Nhân ngiêng một cái thoát khỏi tay hai, lẻn tới bên cha . Lúc mới to gan chống nạnh đúng lý hợp tình , “ Vương Phi quên nàng thỉnh an mẫu mà còn chậm hơn chúng ? Đệ thấy con dâu của Tiêu phu nhân trời còn sáng ngoài cửa phòng chờ hầu hạ bà bà rời giường, còn lâu mới giống cái thứ quy củ đó.”
“Đệ đến nhà Tiêu đại nhân gây sự hả?” Uông Hoài Mộ thì lập tức híp mắt em trai.
“Nào , giúp cha xem buổi sáng Tiêu đại nhân cái gì.” Uông Hoài Nhân hắc hắc với đó vọt ghế của cha vì sợ sẽ tới nhéo tai.
“Phụ .” Uông Hoài Mộ đau đầu mà Uông Vĩnh Chiêu.
Thấy hai em ầm ỹ, Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu nhẹ gõ cái bàn , “Tập trung .”
Lúc Uông Hoài Mộ mới thu hồi tâm tư tẩn em trai, suy nghĩ trong chốc lát mới xin , lắc đầu với Uông Vĩnh Chiêu, “Con thế nào nhưng tin thể để mẫu thấy. Mặc kệ thế nào, đó vẫn là hài tử của đại ca, mẫu sẽ lo lắng.”
“, thể cho mẫu thấy.” Lúc Uông Hoài Nhân mới ló đầu cầm lấy lá thư ném chậu than.
“Hoài Nhân!” Hoài Mộ thất thanh kêu một tiếng.
lúc giấy dính lửa thoáng chốc bốc lên, chạy tới thì giấy hóa tro.
“Như mẫu sẽ .” Uông Hoài Nhân vỗ vỗ tay, híp híp mắt , “Chúng báo cho mẫu , thì nàng thể .”
“Thế chuyện của Nhạc nhi thì ?” Uông Hoài Mộ đau đầu mà đứa em trai bướng bỉnh.
“Hỏi phụ .” Uông Hoài Nhân chút nghĩ ngợi mà đầu về phía Uông Vĩnh Chiêu.
Thấy hai đứa con đều về phía , Uông Vĩnh Chiêu lúc mới mở miệng, “Việc chỉ là Mộc thị , thám tử trong kinh báo. Hiện tại Mộc thị thể khỏi kinh một bước, nàng xuống tay từ chỗ mẫu các con. Nàng cũng là kẻ năng lực, thể mời thánh y trong cung, còn giấu diếm nhiều như thế.”
Nói đến đây lạnh lùng nhếch khóe miệng, “Tốt nhất là thật sự bệnh, cũng thật sự mời thánh y nếu là giả thì thư báo cho đại ca các con.”