Buổi chiều ngày hôm ba sắp về đến thôn Ngô Đồng nhưng cũng giống Trương Tiểu Oản trong trấn bán đồ mới về nhà.
Chu Điền do dự nhưng cũng đống đồ vật của quá mức bắt mắt, vì thế khi chần chừ một hồi ông cũng theo cha con Trương gia trong trấn.
Đi một quãng đường dài, Trương Tiểu Oản mệt mỏi, trong lòng cũng lo lắng nhiều đồ thế bán hết . Chỉ mong thể giống , bọn họ cũng thể bán hết một lúc.
Cho dù nơi xa nơi buồn bán nhưng ở trấn cũng ai cũng tiền mua mấy thứ của bọn họ.
Trấn Cam Thiện là một nơi nghèo nàn, đến khách điếm cũng chỉ hai cái cũ, thế nên bọn họ cũng tới khách điếm bán hàng của . Ông chủ của khách điếm cũng chính là chưởng quầy vẫn nhận bọn họ, thấy gọi: “Tiểu cô nương, ngươi theo phụ tới ?”
Cả Trương Tiểu Oản dơ bẩn, bốc mùi thối. Thấy chưởng quầy hề ghét bỏ mà đón tiếp thì nàng nhịn mà quẫn bách.
Người quá khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng.
“Chào chưởng quầy……” Trương A Phúc chào hỏi. Ông vốn là ít vì thế chào hỏi xong chỉ qua một bên.
Chu Điền thấy bọn họ quen thuộc thì lúc nên chuyện. Ông cũng chỉ một bên để Trương Tiểu Oản mặt.
Trương Tiểu Oản chút ngượng ngùng, cố gắng dịch đến chỗ góc để chạm bàn ghế, miễn cho đống bàn ghế dính bẩn. May mà nàng là trải đời, kiến thức rộng rãi nên dù quẫn bách cũng vẫn năng rõ ràng, “Cháu và phụ cùng đại thúc bán đống gà rừng và thỏ mới bắt cho ngài, chưởng quầy, ngài thể giúp mua hàng của chúng cháu ?”
Chưởng quầy khách điếm tới, thấy đống gà và thỏ bọn họ cõng thì , “Nhìn đều còn tươi, nhưng chỗ của thể mua quá nhiều……”
Trương Tiểu Oản “Ai” một tiếng đáp, “Ngài xem xem……”
“Một đoàn khách lớn như lúc nào cũng ……”
Chưởng quầy với Trương Tiểu Oản, “Ngươi cứ từ từ, chỗ của cũng đổ hàng trong buôn bán nơi khác, hẳn là sẽ bán ……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-43.html.]
Trương Tiểu Oản vội vàng cảm kích khom lưng , “Ngài thật đúng là bụng.”
Từ chưởng quầy nàng là chuyện, cũng thực sự quý mến tiểu cô nương lanh lợi . Ông lập tức , “Cháu mang sọt và đồ phía tìm đại nương, để nàng tính tiền cho .”
Trương Tiểu Oản xong thì nhanh chóng đáp một tiếng “Vâng”, đó vài câu đáp tạ khom lưng với chưởng quầy, “Còn phiền ngài giúp đỡ nhiều.”
Nói xong nàng liền chạy bếp, đúng lúc gặp lão bản nương đang rửa chén đũa. Bà thấy là Trương Tiểu Oản liền “Ai da” một tiếng, “Đây tiểu cô nương ? Sao muộn thế còn tới đây?”
“Cháu tới bán đồ bắt trong núi cho khách điếm. Mùa xuân đến, đồ trong núi cũng nhiều một chút. Chưởng quầy bảo cháu tới đưa hàng cho đại nương tính. Đại nương ngài xem thế nào, còn bát đũa thì để cháu giúp ngài rửa……” Trương Tiểu Oản buông đống đồ xuống, sợ quần áo bẩn của đụng tới khác trong phòng bếp vì thế nàng cởi áo bông, lấy nước lạnh nhanh chóng rửa sạch tay. Không đợi lão bản nương gì cái gì chủ động giúp rửa bát.
Khách điếm thuê một nữ đầu bếp, cũng đang thu dọn nồi và bếp. Bà thấy động tác nhanh nhẹn của Trương Tiểu Oản và thể đơn bạc như tờ giấy lớp áo đơn mỏng thì khỏi thương hại mà lắc lắc đầu.
bà cũng nhiều, Trương Tiểu Oản tới cũng giúp đỡ ít việc. Bà nàng là cần mẫn nên mới lọt mắt xanh của lão bản nương.
Nếu đổi thành khác thì chừng chẳng thể bán nổi nhiều đồ sống thế .
Lão bản nương cũng lòng hiểm độc, khi đếm xong hàng tăng tiền cho mấy con to béo hơn. Bởi vì gà nhiều hơn , thỏ cũng thế, mà thỏ lúc còn lông nên bà cũng tính cho Trương Tiểu Oản đủ 400 đồng. Bà còn bảo nữ đầu bếp lấy một ít đồ ăn trong bếp bỏ giấy dầu cho nàng mang về.
Trương Tiểu Oản xong thì ngẩng đầu tươi , “Cảm ơn đại nương bụng. Cháu thể may vá , cháu sẽ một kiện xiêm y cho ngài.”
“Con nhóc thật nịnh……” Lão bản nương mắng, “Không cần quần áo cho , cháu thêm mấy bộ cho mặc .”
Nói xong thấy Trương Tiểu Oản đem đống bát đũa rửa sạch để lên tủ chén, thấy nàng chỉ mặc một cái áo mỏng, còn chiếc áo bông cũ nàng tiện tay đặt tảng đá bên ngoài, lão bản nương cũng đành lòng mà lắc lắc đầu.
Dân chúng bình thường ai là lòng sắt đá chứ? Lão bản nương lúc cũng tiến lên giúp đỡ một tay, miệng , “Thôi đừng rửa nữa, mau mặc áo , đừng để cảm lạnh.”
“Hôm nay thời tiết ấm áp , còn lạnh nữa. Đại nương đừng , một chút bát đũa một chút là cháu rửa xong , ở nhà cháu cũng mãi thành quen.” Lão bản nương cũng khỏe mạnh, chỉ cần chạm bàn tay lạnh băng của bà là nàng thể đoán . Trương Tiểu Oản xem sắc mặt, khi nhiều một chút thì chắc chắn thể thiệt thòi.
Lão bản nương cũng chối từ, bà lên lấy tiền cho Trương Tiểu Oản.