Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến c.h.ế.t Lưu Tĩnh vẫn nhớ mãi một ngày Hoàng Hậu gả cho . Lúc xốc voan đỏ lên nàng cắn môi với . Trong ánh mắt vui mừng và ái mộ nồng đậm.
Từ đây, ở trong lòng , thiên hạ chẳng còn nữ tử nào mỹ lệ hơn nàng.
Diệp Nhu là con gái của Lại Bộ Thượng Thư, nàng thường mang nàng tới Trung Vương phủ chơi.
Có một ngày, Tĩnh thế tử bảy tuổi thả một con rắn độc chăn của sư gia trong phủ nên phạt, mặt âm trầm ở trong viện. Nàng trộm hồi lâu qua, xếp bằng , lấy từ trong n.g.ự.c một cái kẹo mạch nha bọc trong khăn. Nàng cắn một miếng nhỏ đó nhét phần to còn miệng tiểu thế tử.
Ăn xong kẹo gió thổi lên khiến nàng lạnh. Nơi xa nha gọi nàng, Diệp Nhu lên, vốn định dùng khăn lau mặt cho nhưng phát hiện khăn dùng để gói kẹo. Vì thế nàng lấy ống tay áo nhón chân xoa xoa mặt cho , như bà cụ non dặn , “Huynh đừng bướng bỉnh, nếu thả rắn thì gọi tới. Muội sẽ thả giúp đó về nhà, Vương gia sẽ phạt .”
“Muội mau .” Lưu Tĩnh bất mãn vì nàng coi như đứa nhỏ.
“Mai tới tìm nhé.” Diệp Nhu xách váy chạy ngoài, đến cửa nàng đầu gọi , “Tĩnh thế tử, ăn gì, mai mang cho .”
Lưu Tĩnh nỗ lực nghĩ nghĩ , “Quả hồng.” Hắn thấy nàng thích ăn thứ , luyện chữ một ngày thì nàng cũng thể bên cạnh gặm trái cây một ngày.
“Được.” Diệp Nhu đáp xong thì đầu mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-431.html.]
Lưu Tĩnh nắm chặt hai tay đùi nàng biến mất.
“Chờ nàng lớn lên con cưới nàng nhé?” Phụ là Trung Vương lúc bên .
“Được.” Lưu Tĩnh chút suy nghĩ đáp. Hắn thích vị thơm ngọt nàng.
Năm Lưu Tĩnh mười ba tuổi cha là Trung Vương ở biên quan sống c.h.ế.t . Hắn xin Hoàng Thượng cho đến biên quan tiếp ứng cho cha, Diệp Nhu mười một tuổi giúp sắp xếp tay nải. Tiểu nương tử qua cửa của , “Huynh cứ từ từ, chờ về cưới .”
“Nếu c.h.ế.t thì ?”
“Cũng ,” Diệp nhu với , “Ta sẽ vì mà thủ cả đời, chờ tạ thế thì tới cưới . Việc vội, cứ cứu phụ .”
“Vậy cũng .” Lưu Tĩnh cũng cảm thấy thắc mắc của thực râu ria, “Ta mà c.h.ế.t thì kiếp sẽ đến cưới .”
“Vâng.” Diệp Nhu nhét một bao hồng khô tay nải của , thử vác lên vai nhưng thở dài , “Nặng quá, thể mang quá nhiều .”
Lưu Tĩnh hiểu thở dài lúc đó của nàng.