XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:52:59
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoài Nhân nghịch ngợm, bởi vì cha đều tới nên tự chuyển ghế tới cho họ mới dắt ba đứa nhỏ ở trong sân diễn luyện một phen. Sau đó mới đưa ba đứa tiểu đồ chất đầy mồ hôi tắm rửa ngủ.

Thẳng đến khi mấy đứa nhỏ đều ngủ Trương Tiểu Oản mới cùng Uông Vĩnh Chiêu về viện. Đi đến nửa đường, bà mệt cực kỳ vì thế Uông Vĩnh Chiêu bế bà lên. Trương Tiểu Oản dựa n.g.ự.c ông ngáp một cái đó khẽ , “Cũng may mấy đứa nhỏ đều giống ngài, mỗi đều sinh long hoạt hổ.”

Uông Vĩnh Chiêu khẽ hừ một tiếng, cúi đầu với bà, “Nghỉ ngơi .”

“Ai.” Trương Tiểu Oản nhắm mắt . Lúc những bi thương tối qua của bà bình tĩnh . Người c.h.ế.t như đèn tắt, ai cũng qua.

Mạnh , một ngày bà cũng . Hy vọng đến lúc đó Tiểu Lão Hổ của bà cần quá thương tâm, mấy đứa nhỏ của bà đừng quá bi thương.

Trương Tiểu Oản hỏi ba đồ tôn cẩn thận thì thể Hoài Thiện , mỗi ngày thể thao luyện hai canh giờ. Lúc bà mới yên tâm một chút. lúc đám đồ tôn về, bà vẫn một lá thư thật dài cho Uông Hoài Thiện. Trong thư bà bình thản nhiều chuyện, ở giữa cũng nên hưởng thụ những lạc thú mắt.

Phong thư gửi ba tháng thì Trương Tiểu Oản thu hồi âm. Trong thư Hoài Thiện Thiện Vương Phi đến Nam Hải, ở trong phủ hết trách nhiệm của chủ mẫu, Uông Nhạc chăm sóc nên bà cần lo lắng. Trương Tiểu Oản xem qua thư ba mới hỏi bên cạnh, “Mộc thị Nam Hải ?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu vẫn đạm nhiên như cũ.

“Cái ……” Trương Tiểu Oản điều khó hiểu.

“Đây là chuyện của Thiện Vương sự, sẽ tự xử trí.”

“Có thể yên tâm ?” Trương Tiểu Oản vẫn nhíu mày hỏi.

“A,” Uông Vĩnh Chiêu thì cong khóe miệng, “Ngươi quên chỉ là con của ngươi, mà còn là nhi tử của Uông Vĩnh Chiêu .”

Trương Tiểu Oản nhẹ “A” một tiếng, ở ghế suy nghĩ nửa ngày, thật lâu mới lắc đầu thở dài, “Thật hiểu ngài và nghĩ thế nào.”

“Mộc thị hiện hiểu chuyện ít, Uông Nhạc là đứa nhỏ ,” Uông Vĩnh Chiêu thấy vẻ mặt bà hoang mang, biểu tình còn chút vô lực thì nghĩ nghĩ đó với bà một nửa sự thật, “Hiện tại lớn lên giống nhà họ Uông.”

“Vâng?” Thấy ông chịu , Trương Tiểu Oản vội bắt lấy tay , “Còn gì nữa?”

Uông Vĩnh Chiêu dắt tay bà xuống đó ôm lấy bà , “Thiện Vương cần bồi dưỡng , về sẽ là một hổ tướng.”

Trương Tiểu Oản mới chân chính bật , “Con thì kém .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-434.html.]

Thấy bà đột nhiên thả lỏng xuống, Uông Vĩnh Chiêu lắc lắc đầu, miệng vẫn , “Nếu về Uông Nhạc năng lực thể chống đỡ phía nam thì nơi đó sẽ là của .”

“A, thật sự?” Trương Tiểu Oản thì thẳng , bỗng nhiên đầu Uông Vĩnh Chiêu kinh ngạc hỏi.

Thấy cả khuôn mặt bà đều sáng lên, Uông Vĩnh Chiêu hừ hừ trong lòng. Khó trách tiểu tử dặn ông chuyện với bà thế . Trong lòng ông chút cáu, nhưng mặt vẫn là biểu tình đổi, “Cũng đợi trưởng thành năng lực mới .”

“Cái sợ,” Trương Tiểu Oản thỏa mãn mà thở dài, “Hắn là con của Hoài Thiện, phụ dạy dỗ, mời mấy vị thì thể kém? Đứa nhỏ còn bé, chẳng ai năng lực về của , chừng về còn trò giỏi hơn thầy.”

Chỉ cần hai cha con ở chung một chỗ, sinh cốt nhục thể cảm tình? Nuôi một thời gian sẽ trở nên mật. Bà chỉ sợ chịu đưa con đến bên cạnh để dạy dỗ.

Còn chuyện vợ chồng thì qua lâu dài, nếu Mộc thị còn Thiện Vương Phi chứ chọn hai bàn tay trắng thì bọn họ sẽ tìm cách ở chung. Phần lớn vợ chồng đời cũng thế ? Nếu bọn họ thể tách thì nên tìm biện pháp tiếp tục, đây là chuyện riêng, bà sẽ quản.

Lời của Uông Vĩnh Chiêu vẫn chỗ giấu bà. Làm vợ chồng nhiều năm, lời ông ý gì trong lòng Trương Tiểu Oản ít nhiều cũng đoán một ít. Mà Mộc Như Châu nghĩ thế nào bà cũng hỏi. Đối với bà mà , chỉ cần Hoài Thiện nghĩ thông, còn đau lòng thì Mộc Như Châu vẫn thể ở . Bọn họ chỉ cần duy trì đúng quan hệ chồng nàng dâu là .

Uông Nhạc là con của Hoài Thiện, thể vì mà cha thể bỏ . Hiện nay Hoài Thiện yêu thương , Uông Vĩnh Chiêu cũng gay gắt khiến Trương Tiểu Oản an tâm một ít. Chờ qua mấy năm, bọn nhỏ lớn lên một chút, nếu bà còn sống thì sẽ chậm rãi chuyện với .

Hắn là con trai của Hoài Thiện, cũng là đứa cháu bà mong nhiều năm, thể với thì bà cũng nguyện ý.

Đã vài ngày Trương Tiểu Oản đều mặt mày rạng rỡ, tâm tình vui vẻ nên bà còn tự tay xuống bếp hai ngày. Uông Hoài Nhân mừng đến nổi thèm về quân doanh mà tới canh giờ đúng giờ hồi phủ dùng bữa.

Thấy đứa con trai út cả ngày chạy bên ngoài chịu về nhà đúng giờ, Trương Tiểu Oản nghĩ cũng nên xuống bếp nhiều một chút. qua vài ngày, giờ cơm trưa hôn nay bà Uông Vĩnh Chiêu mắng té tát một trận, ở mặt con ông thể chiều bà . Thấy Uông Vĩnh Chiêu khẩu khí , Trương Tiểu Oản nghĩ thầm sợ là ông đang buồn việc nghị sự cho nên cũng tùy ông . Bà chỉ cúi đầu đáp, “Sau dám nữa.”

đến chiều bà đang phòng bếp bánh rán hành mà con út thích nhất, còn tới bếp thấy con thứ hai nhanh về phía bà , “Phụ để con ngăn ngài , quả nhiên phụ liệu sự như thần.”

“Này……” Trương Tiểu Oản do dự mà phòng bếp gần ngay mặt.

“Ngài mau về thôi, nếu ông bực. Ngài cũng nhiều ngày nay việc trong trấn nhiều, ông đang buồn bực. Đám quan ông mắng đến nỗi dám tới gặp ông , ngày mai con sợ nên mang Văn Quân tới thỉnh an phụ .” Uông Hoài Mộ với .

Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu, mang theo bà tử trở về.

Uông Hoài Mộ tới đỡ bà đó khẽ , “Ngài xem, như mới .”

“Phụ con bực cái gì?” Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ hỏi.

“Hạ quân phái một lão tướng quân tới, là từng đánh với phụ . Hôm ông cướp của trấn Bạch Dương hơn 1000 con dê. Phụ tức đến độ c.h.ặ.t đ.ầ.u ông .” Uông Hoài Mộ nhẹ với , “Ngài cũng đừng là con với ngài. Mẫu mau dỗ ông , đừng để ông cáu giận thuộc hạ. Mấy lão đại nhân một đống tuổi còn phụ mắng, cũng quá đáng thương.”

Loading...