Những tiểu thuyết xuyên động một thứ là thấy dùng nước hoa hồng khiến đoạn tử tuyệt tôn gì đó nhưng ở nơi nông thôn hoang dã của nàng, căn bản chẳng ai đó là gì. Mà cho dù thì cũng chẳng tiền mà mua. Ở cái nơi nghèo đến nỗi bệnh mời thầy thuốc lang thang cũng chắc tiền , đa đều chẳng đồng nào. Nếu bảo bọn họ bỏ tiền mua thuốc ngừng đẻ con thì chẳng khác gì ăn no sinh sự ?
Người ở đây còn đang mang đậm suy nghĩ nhiều con nhiều phúc, nếu họ biến thành ít con nhiều phúc thì sợ là đến thời hiện đại may mới thể.
Mà cho dù ở xã hội hiện đại thì ngoài những ở thành phố thực hiện đúng chính sách, vì cảnh mà chỉ thể sinh một đứa con thì ở nông thôn, cũng nhiều nhà cũng sinh nhiều con.
Có nhiều nhà một hai sinh một đứa con trai.
Cho nên đối với chuyện sinh sinh thì chỉ vài ngày là nàng nhận rõ hiện thực, cũng hề ý tưởng khiêu chiến quan niệm khắc trong xương cốt từ đến nay của
ở đây. Ngay cả đẻ của là Lưu Tam Nương thì Trương Tiểu Oản căn bản cũng nghĩ đến việc nhắc nhở bà đừng sinh nữa.
Về nếu bà thể sinh thì sinh, nếu thể là nhất! Kỳ thật Trương Tiểu Oản cũng sợ hãi Lưu Tam Nương sinh nhiều, như thế thì nuôi cũng là một vấn đề. Mà vấn đề lớn hơn nữa là nếu nuôi ……
Nàng đến từ thời hiện đại, quan niệm trong xương cốt vẫn là của hiện đại. Từ đáy lòng nàng hy vọng cuộc đời mỗi đều tự phục trách. Cuộc đời nàng cha yêu thương nên nếu đứa trẻ sinh mà cha yêu thương thì sẽ khổ thế nào. Vận mệnh của nàng cũng coi như tệ, cho dù cha quá thích nàng nhưng nàng cực kỳ tiền. Khi nàng còn nhỏ bà chăm sóc, cho nên về vật chất thì nàng thua kém gì khác. Nàng giống những đứa trẻ trong nhà của cải, cha yêu thương con cái. Nếu là như thì đứa nhỏ sinh sẽ khổ, đừng tới những bé gái gia đình nông thôn còn bé việc, chờ lớn một chút còn ngoài công nuôi cả gia đình sống tạm nhưng đến cuối cùng cũng chẳng cha quan tâm đến. Cho dù là bé trai thì cũng chắc hơn. Nhà quá nhiều con, cha sức lực dạy dỗ, cuối cùng đa cũng cực khổ cả đời, giãy dụa để sinh tồn.
Thế nên Trương Tiểu oản chăm sóc cho Trương Tiểu Đệ và Trương Tiểu Bảo. Hiện tại thể đảm bảo hai đứa trưởng thành thật là một vấn đề khó, Lưu Tam Nương mà còn sinh thêm mấy đứa nữa thì nàng cũng nhà bọn họ sẽ ứng phó thế nào.
Nàng thấy ai cũng cứu, nhưng nếu đặt mặt nàng thì Trương Tiểu Oản cũng thể của sống mà gì chứ? Cho dù nàng chỉ là kẻ qua đường,
đến bản cũng khó sống nổi nhưng nàng vẫn cố sức giãy dụa để sống một chút ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-48.html.]
Tuy sợ hãi nhưng Trương Tiểu Oản cũng dám ý tưởng với Lưu Tam Nương. Nàng ở triều đại thể sinh nhiều ném vì nuôi nổi chứ chuyện sinh. Ý tưởng hiện đại của nàng chính là lạc loài, nếu dám nửa câu thì chính là tìm chết.
Trương Tiểu Oản luôn cảm thấy những ngày xuyên qua khổ tả nổi, đúng là rơi khốn cảnh. Những quan niệm truyền thống trói buộc khác và cuộc sống khác ngày ngày nhắc nhở nàng nếu sống sót thì sẽ gian nan hơn đời ngàn vạn . Vì thế mà một ngày nào nàng cảm thấy nhẹ nhàng, chỉ cần cẩn thận sẽ nỗi tuyệt vọng
nuốt sống. Cho dù hiện tại kiếm chút tiền thì bọn họ cũng nghĩ cách để Chu gia mặt thông báo cho thôn dân, miễn cho nhà bọn họ còn gánh trách nhiệm khiêng nổi .
Cuộc sống kỳ thật khổ đến đến gì nhưng nàng vẫn tiếp ? Phàm là còn một chút sinh cơ thì cũng thể chờ c.h.ế.t .
*********
“Ta cũng bốc thuốc……” Đương gia nhà nổi cáu mặt ngoài nhưng Chu thím tính tình nên cũng tức giận. Bà noi “Vào trong trấn là để bốc thuốc ? Phương thuốc của phụ vẫn giữ kỹ, nào tiền cũng đều tích cóp để dành mua thuốc ? Ta chỉ thuận tiện bốc thuốc thì cắt một khối thịt, Trương gia giúp nhà chúng kiếm nhiều tiền như thế, mời cả nhà họ ăn bữa cơm chẳng lẽ thể mời chút thịt ?”
Lúc Chu Điền mới phản ứng , cũng vợ vẫn nhớ đến cha chồng thì nhịn hắc hắc nở nụ , căn bản ý định ném mặt mũi ngoài.
Lúc Trương Tiểu Oản mới thoát khỏi suy nghĩ của bản , trong lòng nhịn thở dài. Nàng khỏi nghĩ tới hai đứa nhỏ đang ngủ trong phòng, tương lai bọn chúng sẽ thế nào.
Nàng chỉ thể cố gắng chăm sóc bọn chúng một năm một năm. Đến ngày nào đó nàng cố nổi nữa thì bọn chúng sẽ theo con đường nào, về sẽ thành thế nào, gặp cuộc sống thế nào.
Nàng đầu Trương A Phúc nãy giờ rên một chữ thấy ông chỉ đang bàn tay đặt đầu gối của Lưu Tam Nương. Nàng nhịn khổ, nghĩ thì nếu giúp đỡ, hai đứa nhỏ sợ là ngày sẽ gian nan.
Xem cho dù khó hơn thì nàng cũng cố chống đỡ. Cuộc sống chỉ thể ngày nào ngày đó, thật sự còn cách nào hơn.