Lê Mạn bất đắc dĩ, trời nóng như , chạm chút nước lạnh .
Nàng phát hiện hiện tại Tống Đại Sơn càng thêm nuông chiều nàng, trừ khi ở nhà nàng chút đồ thủ công, khi ở nhà cơ bản cái gì cũng cần nàng , ở hiện đại cũng chồng như , ở cổ đại càng là khó .
Lê Mạn khỏi mỉm , cảm thấy ánh mắt chọn nam nhân vẫn .
Khi hai đang định nhóm lửa xào rau, Tiểu Bảo ngoài chơi trở , lúc phòng bếp thì khuôn mặt nhỏ gục xuống, qua uể oải ỉu xìu, cũng trở thành dơ dơ bẩn bẩn, thấy chính là lăn mặt đất.
Lê Mạn kinh ngạc, Tiểu Bảo thích sạch sẽ, từng thấy nó lăn mặt đất, đây khẳng định là xảy chuyện gì đó.
Lê Mạn nhanh chóng đón Tiểu Bảo bế lên, “Làm Tiểu Bảo?”
Tiểu Bảo mới còn kiên cường, dù là đánh cũng gắt gao banh khuôn mặt nhỏ, hiện tại thấy dáng vẻ Lê Mạn quan tâm đột nhiên liền cảm thấy ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, nhưng còn nhớ rõ Lê Mạn nam tử hán thể dễ , dùng tay nhỏ dụi dụi đôi mắt, với Lê Mạn: “Con mới cùng... Cùng bọn… bọn Lai Tử… đánh .”
Lê Mạn cũng biểu hiện khiếp sợ gì mấy, chỉ là vẫn ôn hoà như cũ hỏi: “Vậy vì Tiểu Bảo đánh với bọn nó nào?”
Tiểu Bảo dụi đôi mắt, Lê Mạn ngăn , lấy khăn tay sạch sẽ của lau đôi mắt cho nó.
Tiểu Bảo thấy dáng vẻ Lê Mạn ôn nhu, cảm thấy càng ủy khuất, nó mới hài tử nương , dì Mạn chính là nương của nó, so với nương của khác đều hơn, đối xử với Tiểu Bảo càng , ai cũng bằng dì Mạn.
Tiểu Bảo hít hít cái mũi nhỏ, : “Mới nãy con lấy điểm tâm chia cho Thạch Đầu ca ca ăn, bọn Lai Tử , con cho bọn nó, bọn nó liền con là hài tử nương, chỉ kế, kế sẽ ngược đãi con, đó con liền nhịn đánh với bọn nó.”
Lê Mạn nhíu mày, khẳng định là lớn trong nhà khua môi múa mép ở nhà bọn nhỏ , lúc mới lời như .
Ngược Lê Mạn để bụng mấy cái đó, chỉ là hài tử còn nhỏ, lời như khó tránh khỏi đau lòng.
Lê Mạn thơm lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo, an ủi : “Bọn họ bừa đó, tuy rằng dì Mạn nương sinh hạ Tiểu Bảo, nhưng dì Mạn sẽ yêu thương Tiểu Bảo giống như nương , ?”
Tiểu xem gật đầu thật mạnh, tay nhỏ ôm cổ Lê Mạn, cọ cọ cổ Lê Mạn, “Dì Mạn, dì là nương nhất, hơn nương của tất cả .”
Lê Mạn Tiểu Bảo cũng đỏ hốc mắt, nhẹ hôn lên đỉnh đầu Tiểu Bảo.
Lúc Tiểu Bảo ngẩng đầu, Lê Mạn, mắt nhỏ lóe lên tia sáng khát vọng, mang theo rối rắm, dường như cái gì dám .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-122.html.]
Lê Mạn cổ vũ thơm thơm nó, “Làm ? Có gì ? Có thể trực tiếp với dì Mạn, cần do dự.”
Tiểu Bảo cắn cắn môi, rối rắm một lát, vẫn lấy hết can đảm : "Dì Mạn, khác đều nương , đều thể gọi nương , con cũng gọi, con… con thể gọi dì là nương ?”
Trong lời là vô hạn khát cầu.
Lê Mạn ngây ngẩn cả .
Nàng vẫn luôn để Tiểu Bảo gọi dì, là sợ Tiểu Bảo gọi nàng là nương, miễn cưỡng hài tử, thì bản đứa nhỏ gọi nương ?
Chẳng lẽ nó vẫn luôn dám gọi? Sợ nàng đồng ý?
Lê Mạn hỏi: “Tiểu Bảo gọi dì là nương ?”
Tiểu gật đầu mạnh, “Muốn, , chỉ là khác đều dì nương của con, thể gọi là nương, Tiểu Bảo cũng thất vọng.”
Lê Mạn suy đoán lẽ là những phụ nhân nhàm chán trong thôn đỏ mắt nàng nên bừa với Tiểu Bảo , từ khi nàng kiếm tiền, trong thôn ít phụ nhân thích chuyện nhà linh tinh khi chuyện đều chút ghen ghét.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn vui vẻ ôm hôn Tiểu Bảo, cố ý khoa trương : “Dì thích Tiểu Bảo gọi dì là nương đó, Tiểu Bảo gọi dì là nương dì là vui!”
Đôi mắt của Tiểu Bảo lập tức sáng lên, “Thật sự ư?”
Lê Mạn gật đầu thật mạnh.
Tiểu Bảo lập tức học dáng vẻ bình thường Lê Mạn hôn cũng hôn lên gương mặt Lê Mạn một cái, la lên với giọng lớn và vang dội: “Nương! Nương là nương của ! Nương của !”
Thấy dáng vẻ tiểu gia hỏa cao hứng, Lê Mạn .
Tống Đại Sơn ở bên cạnh , khóe miệng cũng cong lên, tới ôm lấy cả Lê Mạn và Tiểu Bảo, hôn đỉnh đầu mỗi một cái.
Tống Đại Sơn ôm Tiểu Bảo từ trong lòng Lê Mạn trong lòng n.g.ự.c của , để Tiểu Bảo đối mặt với , nghiêm túc mà với Tiểu Bảo: “Sau khác bậy cái gì với con, con cần , cũng cần tức giận, để ý tới bọn họ là , chỉ cần trong lòng đối với con nương là nhất là , cần lo khác cái gì, nhớ rõ ?”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, “Nhớ rõ.”